Hai tiểu xong, định chuẩn về vườn hoa, bất chợt Tôn Lan Thấm thấy một cây tường vi . Nàng nghĩ thể lấy về hoa văn nên hai dây dưa một lát.
Ai ngờ đụng Trương Minh Huyên từ trong vườn hoa .
Vẻ mặt Trương Minh Huyên vô cùng phiền muộn, đó chuyện nàng lén ngoài tìm Tạ Trường Phong ai tiết lộ ngoài. Người trong nhà cảm thấy nàng mất hết thể diện nên buông lời tùy tiện tìm gả nàng . Cho dù nàng lóc thế nào cũng vô dụng, còn khóa nàng trong nhà. Nếu hoàng hậu nương nương tổ chức yến hội thì nàng cũng chẳng khỏi cửa.
Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm , đều ý vòng qua bên cạnh.
Ai ngờ Trương Minh Huyên thấy bóng lưng của hai , bỗng nhiên : “Dừng !”
Cố Thanh Ninh đầu, nhạt : “Trương tiểu thư, gì chỉ giáo?”
Trương Minh Huyên nghi ngờ xem các nàng, bóng lưng khiến nàng nhớ đến bóng lưng thấy trong lâu hôm đó. Bây giờ thấy mặt của Cố Thanh Ninh, lập tức thù mới hận cũ ập tới, đôi mắt đỏ ngầu.
Tiểu cung nữ luống cuống tại chỗ, nên bây giờ.
Cố Thanh Ninh phất phất tay để nàng . Dù Trương Minh Huyên như thế, ai một hồi nàng lời gì nên . Cho dù nàng thích Trương Minh Huyên nhưng cũng vì chuyện mà hủy thanh danh của con gái nhà . Hơn nữa, tiểu cung nữ phẩm cấp cao, ngộ nhỡ chuyện gì nên , đối với nàng mà cũng là chuyện .
Đợi khi tiểu cung nữ rời , Trương Minh Huyên mới chậm rãi tới, giọng lạnh lùng : “Người lúc đó ở lâu chính là các ngươi ?”
Tôn Lan Thấm thấy nàng tới, lập tức vội vàng bảo vệ Cố Thanh Ninh ở lưng, thản nhiên : “Ta Trương tiểu thư đang gì?”
“Còn giả ngu, lúc các ngươi và Trường Phong ca ca chuyện… Bây giờ chuyện phát hiện. Nếu là các ngươi thì còn thể là ai!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-238-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Tôn Lan Thấm và Cố Thanh Ninh cũng cau mày lên, ngờ Trương Minh Huyên thật sự tức giận đến váng đầu, ngay cả lời cũng hết .
Tôn Lan Thấm cân nhắc dùng , : “Ta thật sự Trương tiểu thư đang gì, nhưng mà trong kinh thành lời đồn cũng nhắc đến Trương tiểu thư. Không Trương tiểu thư là ai , vì chắc chắn là chúng ?”
“Ngươi còn giảo biện!” Bỗng nhiên Trương Minh Huyên về phía Cố Thanh Ninh: “Rõ ràng ngươi thấy cho nên mới phái cáo trạng với cha nương đúng ?”
Cố Thanh Ninh thật sự hiểu, dường như vị Trương tiểu thư địch ý lớn với nàng, cũng gì chọc tới nàng .
Đột nhiên Tôn Lan Thấm mở miệng: “Nếu đúng như Trương tiểu thư là do chúng tiết rộ ngoài thì chỉ truyền đến phủ Vĩnh Thọ Hầu, tất nhiên khắp kinh thành đều sẽ . Chúng thù oán, cần gì chuyện như thế?”
Nàng đang nhắc nhở Trương Minh Huyên, các nàng cần thiết hại nàng . Cho dù hại nàng cũng cần giữ chừng mực như thế, chỉ giới hạn trong phủ Vĩnh Thọ Hầu.
Ai ngờ Trương Minh Huyên hề hiểu ý của nàng, chỉ giữ chặt nàng kêu lên: “Ngươi cũng thừa nhận ngươi !”
Tôn Lan Thấm thở dài, thảo nào năm đó Trương Minh Huyên thể vì một chuyện nhỏ mà xảy tranh cãi với cháu gái ruột của Trần hoàng hậu, nàng suy nghĩ chuyện quá đơn giản . Nàng đành chuyện rõ ràng hơn một chút: “Trương tiểu thư ngươi suy nghĩ một chút . Người đem chuyện cho nhà tiểu thư rõ ràng là đối phó tiểu thư, nhưng hủy thanh danh của nữ quyến trong nhà. Rốt cuộc ai mới thể đố kỵ như thế, chắc cần chỉ rõ chứ.”
Mê Truyện Dịch
Vốn dĩ Trương Minh Huyên đang phẫn nộ lúc cũng còn nữa, đương nhiên Tôn Lan Thấm khiến nàng d.a.o động, hoặc là nàng nghĩ đến kẻ khác khả nghi.
Trái , Cố Thanh Ninh Tôn Lan Thấm với vẻ kinh ngạc. Không ngờ ngay lúc , Tôn Lan Thấm còn thể nhạy bén phát hiện sơ hở trong lời của Trương Minh Huyên, đó còn phân tích rõ ràng cho nàng . Với tiểu cô nương ở tuổi mà thật sự là hiếm .
Mà lúc , ở trong lầu các cách đó xa, Tiêu Hằng và Tiêu Tuân chán nản chơi cờ. Tiêu Hằng bất đắc dĩ, đương nhiên buổi yến hội là vì cái gì, chẳng qua cảm thấy mẫu hậu thật sự xem vấn đề trọng đại giải quyết như việc nhỏ, còn lãng phí thời gian khiến cả ngày núp trong lầu các . Theo kế hoạch, đáng lẽ nên cùng Cố Trạch Mộ gặp Hoắc Vân Tàng, bây giờ để Cố Trạch Mộ một .