Tiểu nhị đến đổi nấu nước nữa.
Cố Trạch Mộ pha : “Ông ở bên trong gì chứ, một chút .”
Hồng Tùng Nguyên : “Những chuyện khác vẫn , song vị Tạ đại nhân biểu hiện dã tâm quá rõ ràng.”
“Chỉ cần bản lĩnh thì dã tâm cũng chuyện .” Cố Trạch Mộ .
Mê Truyện Dịch
Hồng Tùng Nguyên: “Ngài đánh giá y cao ?”
Cố Trạch Mộ ý riêng: “Trên đời thể thành đại sự nhiều.”
“ thế.” Hồng Tùng Nguyên cũng khẽ gật đầu. “ vẫn nhắc nhở ngài, vị Tạ đại nhân cũng để kết bạn. Hoắc Vân Tàng cũng xem y như bạn mà dùng hết sức giúp y, nhưng y thì chứ. Lời vẻ giải vây cho đối phương, nhưng ý tính tình khó ở chung ?”
Đương nhiên Cố Trạch Mộ , chỉ trấn an ông: “Trong lòng hiểu rõ.”
Đi khỏi Nhất gian lâu, vốn dĩ Cố Trạch Mộ về phủ Uy Quốc công, nhưng mới lên xe ngựa bảo đổi tuyến đường đến Bách Vị Các mua điểm tâm cho Cố Thanh Ninh. Từ đầu tiên mua Cố Thanh Ninh về cho Cố Thanh Ninh thì dường như thói quen, mỗi ngoài đều sẽ nhớ mua điểm tâm về cho nàng.
Ai ngờ mua xong điểm tâm gặp Hoắc Vân Châu. Hơn nữa, trong tay đối phương cũng cầm theo hộp điểm tâm.
Trong tay Hoắc Vân Châu cầm hộp điểm tâm vô cùng trang nhã tinh xảo, cách thật xa cũng thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào bên trong, nghĩ cũng là thể nào đem về cho lão sư.
Hoắc Vân Châu nhíu mày, vượt lên mở miệng : “Tam thiếu gia cũng mua điểm tâm về ?” Những lời gần như lộ rõ mục đích của .
Cố Trạch Mộ thuận thế đáp trả: “Đương nhiên hiếu thuận bằng Hoắc thiếu gia, tự mua điểm tâm về cho lão sư.”
Hoắc Vân Châu : “Bên lão sư phái đưa qua, đây là cho Thanh Ninh, cảm tạ muối lúc thu lưu chúng .”
“Thanh Ninh tôn sư trọng đạo, thứ đều thất lễ. Hơn nữa, trong chuyện nhà chúng chỉ tiện tay mà thôi, Hoắc thiếu gia cần để ở trong lòng.” Lời ý là thu lưu ngươi chỉ là nhân tiện, nên tự đa tình.
Trên mặt hai đều treo nụ giả tạo, nhưng cũng ai nhường ai.
Cứ như một đường đến cửa viện của Cố Thanh Ninh, Cố Trạch Mộ ngăn trở Hoắc Vân Châu: “Nam nữ thụ thụ bất , Hoắc thiếu gia đưa đến đây là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-234-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Lời Hoắc Vân Châu cứ thế nghẹn trong cổ họng, lời Cố Trạch Mộ đúng là thật. Hắn chỉ thể cắn răng : “Cổ nhân nam nữ bảy tuổi chung chiếu, Cố tam thiếu gia cũng nên chú ý mới .”
“Ừm.” Cố Trạch Mộ thản nhiên : “ viện tử vẫn .”
Hoắc Vân Châu: “…”
cho dù nghiến răng nghiến lợi thế nào, cũng chỉ thể giao điểm bên cho tiểu nha , dặn dặn bảo nàng mang cho Cố Thanh Ninh.
Ai ngờ mới bước viện tử, Cố Trạch Mộ đột nhiên đầu : “Quên với , Thanh Ninh khác những nữ hài khác, ghét nhất ăn những món điểm tâm ngọt ngấy ngày.”
Hoắc Vân Châu: “…”
Nếu là lúc , tất nhiên Cố Trạch Mộ sẽ cảm thấy hành động của ngây thơ buồn , nhưng giờ phút nghĩ thấy Hoắc Vân Châu cứng họng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ.
Song, đó kịp phản ứng tìm cớ cho hành động của . Đây cũng là ghen, chỉ là loại dịu dàng như Hoắc Vân Châu lấy lòng cũng tốn công sức, thể thấy thật lòng. Hắn cũng chỉ lo Cố Thanh Ninh lừa.
Vừa lúc Cố Thanh Ninh khỏi phòng, thấy Cố Trạch Mộ thì nhân tiện : “Không ca ngoài việc ? Sao trở về sớm thế?”
Cố Trạch Mộ trả lời ậm ừ, đó đưa điểm tâm của Bách Vị Các qua cho nàng.
Cố Thanh Ninh buồn : “Lại “Thuận đường” mua ?”
Mấy năm , mỗi hồi cung Cố Trạch Mộ đều mua điểm tâm về cho nàng, hơn nữa mỗi đều mạnh miệng thuận đường. Mỗi Cố Thanh Ninh đều chế giễu , cũng dẫn quen thuộc với sự quan tâm kì lạ của .
Cố Trạch Mộ lúng túng ho khan một tiếng, đó đầu qua chỗ khác.
Cố Thanh Ninh mở hộp điểm tâm, lơ đãng hỏi: “Vừa ca chuyện với ai thế?”
Mặt Cố Trạch Mộ đổi sắc láo: “Gã sai vặt trong nhà, gì .”
Cố Thanh Ninh cũng quan tâm, nàng khảy một miếng điểm tâm cho miệng, trong ánh mắt lộ vẻ hoài niệm: “Đã nhiều năm như mà khẩu vị của Bách Vị Các cũng từng đổi, vẫn là hương vị như thế.”
Sắc mặt Cố Trạch Mộ dịu , : “Nghe lúc suýt chút nữa là tiệm giữ , may mà ít khách quen ủng hộ nên mới giữ . Có thể thấy thích những thứ xưa cũ.”