Năm đó, Trương Minh Huyên và Tạ Trường Phong đính hôn, đó Tạ Trường Phong đạt ba hạng đầu. Tất cả nghĩ rằng Tạ gia đế vương chán ghét mà vứt bỏ, phủ Vĩnh Thọ Hầu lấy cớ hai hợp bát tự nên hủy hôn với Tạ gia. Đương nhiên, đây chỉ là lời ngoài đồn. mà Cố Thanh Ninh Cố Thanh Thù , thật lúc đó phủ Vĩnh Thọ Hầu cũng đang băn khoăn, Trương Minh Huyên chịu Cấn huyện với Tạ Trường Phong, ở nhà rống thôi nên mới từ hôn. Nghe lúc đó, Tạ Trường Phong tự đến cửa từ hôn.
Năm năm , thanh danh của Tạ Trường Phong thoát khỏi Cấn huyện, đó điều nhiệm Tri Châu, thành tích vẫn vô cùng nổi trội. Bây giờ còn lời đồn bệ hạ để y tiếp nhận Tổng đốc đường sông. Cho dù vị trí Tổng đốc đường sông là củ khoai bỏng tay, nhưng ai cũng cơ hội cầm, nhất là Tạ Trường Phong là mới, mới quan trường chỉ năm năm.
So , mấy năm nay Trương Minh Huyên sống . Năm đó từ hôn còn , dù dựa tình hình lúc đó, nếu Tạ Trường Phong thật sự đế vương chán ghét mà vứt bỏ, lẽ cả đời ở Cấn huyện sống cả quãng đời còn . Nếu thật như thì đúng là xứng với đại tiểu thư hầu phủ.
Nếu Tạ Trường Phong vẫn tiền đồ còn , nhiều nhất ngoài chỉ lên án phủ Vĩnh Thọ Hầu và Trương Minh Huyên quá để ý lợi lộc. Ai ngờ Tạ Trường Phong lên như diều gặp gió, phủ Vĩnh Thọ Hầu và Trương Minh Huyên đều trở thành trò khắp kinh thành.
Mặc dù chuyện từ hôn năm đó giấu diếm khá, nhưng phần lớn nhà mặt mũi ở kinh thành đều xảy chuyện gì. Nói bọn họ tầm hạn hẹp là chuyện , chuyện quan trọng là nếu xảy chuyện ngoài ý thì mai Tạ Trường Phong sẽ trở thành trọng thần của bệ hạ, chuyện từ hôn nhục nhã y nhịn ?
Vì thế, ý kết với phủ Vĩnh Thọ Hầu đều thi từ bỏ, Trương Minh Huyên chịu nhượng bộ. Thời gian trôi qua, tuổi của Trương Minh Huyên càng lớn, tổ mẫu qua đời, khi giữ đạo hiếu ba năm thì nàng là cô nương già.
Trong lòng Trương Minh Huyên sợ hãi, đúng lúc thấy Tạ Trường Phong hồi kinh. Nàng mấy năm nay Tạ Trường Phong vẫn lấy thê tử, trong lòng dâng lên tia hi vọng nhỏ nhoi, cảm thấy lẽ Tạ Trường Phong đối với nàng nhớ mãi quên. Vì thế nàng liều lĩnh bảo nha đưa thư cho Tạ Trường Phong hẹn y gặp mặt, ngờ Tạ Trường Phong đồng ý.
Trương Minh Huyên mặc y phục mới đến lâu, vốn dĩ cho rằng hai thể nối tiền duyên, ai ngờ khi gặp Tạ Trường Phong, y đối với nàng vô cùng lạnh lùng.
Mê Truyện Dịch
Trương Minh Huyên nức nở : “Trường Phong ca ca, chuyện năm đó thật sự . Muội từng tranh cãi với phụ mẫu, nhưng là một nữ tử yếu ớt, chống mệnh lệnh của phụ mẫu. Năm đó với , thật sự trong lòng cũng nỗi khổ tâm… Trường Phong ca ca, tin tưởng …”
Vẻ mặt Tạ Trường Phong vô cùng lạnh lùng nàng , năm đó, y thật sự thích nữ hài tử . Cho dù Trương Minh Huyên ngang ngược tùy hứng, y vẫn bao dung nàng , nhưng ngờ cuối cùng nàng vô tình như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-232-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Trương Minh Huyên thấy Tạ Trường Phong lời nào, vội vàng qua nắm cánh tay y. Tạ Trường Phong lui một bước tránh thoát nàng: “Trương tiểu thư, xin tự trọng.”
Mặt Trương Minh Huyên lúc đỏ lúc trắng, cam lòng mà : “Sao Trường Phong ca ca như thế, nếu ý với thì nhận lời mời của ?”
Khóe miệng của Tạ Trường Phong cong lên nụ chế giễu: “Ta tới chỉ Trương tiểu thư hối hận về chuyện năm đó . Bây giờ xem nghĩ nhiều .”
“Muội…”
Tạ Trường Phong khoát tay : “Ta còn hẹn với bằng hữu, cáo từ.”
Trương Minh Huyên thấy y thật sự rời , nàng cũng quan tâm đến tự trọng, kéo tay áo của y: “Trường Phong ca ca! Sao nhiều năm như mà vẫn thành ? Muội… Muội tự năm đó với , nếu Trường Phong ca ca , cho dù danh phận cũng bằng lòng theo !”
Trương Minh Huyên nước mắt như mưa mà Tạ Trường Phong, nàng vốn nghĩ rằng hạ thấp phận như thế thì nhất định Tạ Trường Phong sẽ thương hoa tiếc ngọc.
Ai ngờ Tạ Trường Phong chỉ lạnh một tiếng: “Trương tiểu thư, năm đó tiểu thư còn chính thê của Tạ mỗ, bây giờ hạ như thế. Tiểu thư hãy giữ chút thể diện cho !”
Sau đó, sát vách còn tiếng nữa, chỉ tiếng khẽ của Trương Minh Huyên.
Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm ép vở kịch , hai dám lên tiếng. Ai ngờ lúc , tỳ nữ của Tôn Lan Thấm tới, ở cửa thúc giục : “Tiểu thư, sắp đến giờ , chúng cần trở về.”