“Không , ngay cả Thanh Ninh và Trạch Mộ trầm tĩnh như thế mà hôm qua còn hai đứa mãi đấy.” Đào thị thêm.
Chu thị : “Đâu chỉ bọn chúng, ngay cả Thanh Chỉ đính hôn , sắp gả thê tử cho mà cũng cùng bọn nhỏ điền cuồng ầm ĩ ?”
“Chuyện song hỉ lâm môn , ngoài miệng Đại tẩu ghét bỏ nhưng trong lòng vui vẻ thế nào !” Liễu thị cố ý : “Ngọc Nương, đúng ?”
Đào thị chỉ cầm khăn tay che miệng .
Chu thị trừng mắt Liễu thị: “Muội trêu ghẹo!”
Chị em dâu bọn họ , mà Cố Thanh Thù dựa cửa sổ bóng lưng đại ca xa, thúc giục những khác: “Chỗ cách Quỳnh Lâm Uyển một đoạn nữa! Chúng theo xem chút !”
Cố Thanh Chỉ vội vàng khoát tay: “Ta .”
Cố Thanh Chỉ đính hôn, cuối năm nay sẽ thành , vốn dĩ thích hợp ngoài. Nếu vì đại ca cũng sẽ theo bọn họ , bây giờ xem cũng xem , đương nhiên sẽ theo bọn họ ầm ĩ.
Cố Thanh Thù vội vàng đưa tay ôm lấy Cố Thanh Vi và Cố Thanh Ninh: “Đại tỷ , hai cùng với nhé!”
Cố Thanh Vi thường xuyên cùng Cố Thanh Thù bậy, hơn nữa tổng thể tân khoa tiến sĩ năm nay còn nhỏ tuổi, ít mỹ nam tử tuấn tú phong độ nhanh nhẹn. Cố Thanh Vi mới thoáng qua cũng đủ, bây giờ Cố Thanh Thù thế thì lập tức đồng ý.
Cố Thanh Ninh ba , cũng nàng kéo ngoài.
Cố Trạch Hạo và Cố Trạch Mộ bất đắc dĩ , cũng đành theo.
Ai ngờ mấy còn ngoài cản . Bây giờ bạn nhỏ Cố Trạch Thuần mới bốn tuổi đang ngăn ở cửa, dùng giọng bi bô với bọn họ: “Các ca tỷ , cũng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-218-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cố Thanh Thù véo khuôn mặt thịt của , hề nương tay với ruột: “Ngoan, tìm nhũ mẫu b.ú sữa , đừng phiền ca ca tỷ tỷ.”
Mặc dù Cố Trạch Thuần còn nhỏ tuổi nhưng là đứa trẻ chủ kiến: “Mọi dẫn theo thì sẽ cho mẫu !”
Cố Thanh Thù và Cố Trạch Hạo , Cố Trạch Hạo ôm lấy qua một bên, Cố Thanh Thù thì dẫn theo các vọt thẳng xống cầu thang. Toàn bộ quá trình nhanh như tốc độ ánh sáng, lấy thế nhanh như chớp. Đến lúc Cố Trạch Thuần phản ứng kịp thì thấy bóng của ca ca tỷ tỷ nữa.
Mấy Cố Thanh Thù thấy tiếng đinh tai nhức óc ở lưng cũng thèm để ý, vội vàng đuổi theo đội ngũ tiến sĩ. mà bọn họ để ý một chuyện, xem bên đường đều là chen , bọn họ còn nhỏ vốn thể chen , chỉ thể ở bên ngoài đám nhún nhảy xem.
Cố Thanh Ninh Cố Thanh Thù kéo chặt tay, vô thức nàng kéo trong đám . Nàng hối hận khi cùng bọn họ ngoài, nhưng thấy dáng vẻ vui vẻ của Cố Thanh Thù và Cố Thanh Vi thì nàng cũng đè sự vui xuống.
Mê Truyện Dịch
Tuy mấy đứa bé hộ vệ theo, nhưng dù cũng đông nghìn nghịt, hộ vệ cũng chắc thể trông nom . Cố Trạch Hạo và Cố Trạch Mộ đành ở lưng các nàng che chở, sợ các nàng xô ngã.
lúc , Cố Thanh Thù thấy một đống gạch chất đống bên đường nên vội vàng kéo Cố Thanh Ninh qua. Hai đạp lên cục gạch lúc thể thấy đại ca xe ngựa.
Cố Thanh Thù lập tức dùng sức vẫy tay, Cố Thanh Ninh cảm thấy cục gạch chân lung lay sắp ngã, sợ Cố Thanh Thù sơ ý sẽ ngã xuống, ai ngờ nàng để ý đến Cố Thanh Thù quên mất . Cố Thanh Thù kích động kéo nàng một cái khiến nàng bước hụt, ngã thẳng về phía .
Cố Trạch Mộ mới chen khỏi đám , thấy thế trái tim siết chặt tới đỡ Cố Thanh Ninh, ngờ còn nhanh hơn .
Vốn dĩ Cố Thanh Ninh chấp nhận ngã đau một cái, ngờ nàng ngã mặt đất lạnh băng mà ngã một vòng tay ấm áp. Nàng kinh ngạc mở to mắt thấy một gương mặt xinh cho hít thở thông.
Trên mặt Hoắc Vân Châu còn mang theo gió bụi đường xá xa xôi, nhưng hề tổn hại đến dung mạo của . Hắn nở nụ với Cố Thanh Ninh: “Cô nãi nãi, cho dù lâu gặp cũng nên hành đại lễ như thế chứ!”
Cố Thanh Ninh sắp mười một tuổi, dung mạo của nàng giống mẫu sắp bắt đầu dậy thì, thể cũng dần đường cong thiếu nữ. Khí chất của nàng trầm tĩnh, giống như cành sen lộ gai nhọn, xinh nhẹ nhàng giống như thể bóp nước.
Hoắc Vân Châu vốn chỉ thấy nàng ngã xuống cho nên vô thức ôm lấy nàng, bây giờ tự nhiên, vội vàng đỡ nàng vững mặt đất.