Trên tay y cầm một miếng vải mềm lau sạch vũ khí của , đây là thói quen nhiều năm từng đổi của y. Cho dù bẩn thế nào thì vũ khí nhất định sáng ngời.
lúc , y bên cạnh vang lên tiếng áo giáp va chạm , cả y run lên. Đầu óc còn phản ứng kịp, thể cũng tư thế đánh địch, đến khi y phát hiện đối phương là Uy Quốc công thì mời thả long .
Uy Quốc công hài lòng vỗ vỗ bờ vai của y: “Có ý thức cảnh giác, như thế .”
Phụng Linh khẽ thở : “Quốc công gia.”
Mê Truyện Dịch
Uy Quốc công cũng từ chối y, hai cùng lên tường thành. Lúc màn đêm buông xuống, thể thấy bóng dáng lung lay của mấy lều vải bên phía ngoài tộc và tiếng sói tru phía xa xa .
Hai cứ như thế một hồi, đột nhiên Uy Quốc công : “Ngươi cũng phát hiện ?”
Phụng Linh sững sờ, lập tức trầm mặt gật gật đầu.
Lúc , những Lang Kỵ chỉ mạnh mẽ đ.â.m tới, nhưng hôm nay bọn chúng trận hình, thậm chí còn thể bắt đầu sử dụng chút chiến thuật.” Trên mặt Uy Quốc công toát vẻ lo âu: “Chúng phái mật thám hoàng đình của bộ lạc Cát Nhan, tra rõ phận thật của vị lão sư của Trác Cách, đáng tiếc, bọn họ đều thất bại tan tác mà về. Đến nay, điều duy nhất thể chắc chắn là là Đại Chu, hơn nữa y vô cùng hiểu rõ Nghiệp Thành, thể từng là tướng lĩnh của Nghiệp Thành.”
Phụng Linh kinh ngạc mà Uy Quốc công, những tin tức cũng tính là bí mật, mà Uy Quốc công kiêng dè cho y .
Uy Quốc công nhạt một tiếng: “Mấy năm vẫn quan sát ngươi, ngươi hề giống với lúc mới quân doanh. Cho dù võ nghệ là ứng biến, thậm chí ở chung với đồng liêu thì ngươi cũng là một hai trong quân. Bây giờ một nhiệm vụ quan trọng, thật vốn dĩ sớm với ngươi như thế, nhưng đến đây thì cứ hỏi ý kiến của ngươi một chút.”
Phụng Linh mơ hồ ý thức gì đó.
“Ta nhớ, ngươi với tham gia nhóm mật thám thăm dò? Bây giờ ngươi còn thế chứ?”
Trái tim của Phụng Linh đập mạnh: “Quốc công gia…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-217-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
“Khoan , còn hết.” Uy Quốc công đưa tay ngăn y . “Bây giờ ngươi là giáo úy, nếu dựa theo tốc độ lập quân công của thì mấy năm nay thành tựu sẽ vô cùng to lớn. Không đến phong hầu bái tướng, nhưng vị trí Phiêu Kỵ tướng quân chắc chắn sẽ . nếu ngươi mật thám, nhắc đến nguy hiểm, thể ngươi sẽ ở thảo nguyên nhiều năm. Lúc đồng đội của ngươi lập công, ngươi thể đối mặt với đói khát, rét lạnh và một một . Cho dù cuối cùng ngươi tra xét phận thì chắc công lao lớn bằng chuyện ngươi ở trong quân đội.”
“Ngươi thể suy nghĩ thật kỹ trả lời chắc chắn cho .”
Phụng Linh chỉ lắc đầu: “Thuộc hạ vốn là quân nhân, vốn dĩ nên phục tùng mệnh lệnh. Nếu Quốc công gia sắp xếp thì thuộc hạ sẽ tiếp nhận, cần suy nghĩ.”
Uy Quốc công tỏ vẻ tán thưởng, ngoài miệng : “Đây cũng là chiến trường, cảm thấy ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ càng .”
“Từ khi khai chiến, chỗ nào là chiến trường chứ?” Ánh mắt của Phụng Linh trở nên kiên định. “Thuộc hạ nguyện tuân theo mệnh lệnh của Quốc công gia.”
“Tốt, , !” Uy Quốc công xúc động vỗ vai y. “Nếu như thế thì cũng già mồm nữa. Ta cho ngươi một tháng chuẩn , cho dù ngươi tiền vẫn đồng ý. Sau một tháng, ngươi sẽ theo thương đội thảo nguyên.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
So với biên quan Tây Bắc phun trào sóng ngầm, chiến tranh tán loạn thì kinh thành hòa bình hơn nhiều. Kỳ thi mùa xuân ba năm một kết thúc, nhóm tiến sĩ tân khoa hăng hái cưỡi ngựa dạo phố.
Các thiếu nữ hai bên đường ném hoa tươi lên bọn họ như điên, thỉnh thoảng vang lên từng tiếng thét chói tai. Mà trong đó, ngoại trừ ba vị trí đầu quan tâm nhất, còn một Truyền lư năm nay là Cố Trạch Vũ. Hắn trẻ tuổi, tướng mạo tuấn, gia thế , mà quan trọng nhất là còn thành !
Truyền lư: Phép đời khoa cử thi đình xong, sáng sớm xướng danh các đỗ gọi là Truyền lư.
Đương nhiên Cố gia thể bỏ qua thời khắc quan trọng như thế của đại ca, trong nhà sớm mua chỗ ở quán rượu bên đường. Mấy lớn vẫn duy trì bình tĩnh, bọn nhỏ dựa cửa sổ, cố gắng đưa thể nhỏ kêu tên đại ca.
Liễu thị trong phòng, giọng líu ríu bên thì bất đắc dĩ một tiếng: “Từ khi Trạch Vũ đạt thành tích, mỗi ngày bọn nhỏ đều xem đại ca cưỡi ngựa dạo phố. Bây giờ cuối cùng cũng đạt ước nguyện .”