Trác Cách cảm xúc phẫn nộ ngập tràn trong đầu, khi ông thấy vẻ mặt của Phụng Triển thì như đóng băng. Trong phút chốc, ông tỉnh táo , bước chân chậm , nhưng ngay lập tức ông tức giận. Rõ ràng ông mới là Vương hãn, mà lúc ở mặt Phụng Triển dường như luôn uy quyền gì.
Trác Cách nghĩ thế thẳng lưng lên nữa.
“Bản vương ám gian từ kinh thành trở về, kết quả lão sư lòng ?”
Phụng Triển dù vội nhưng vẫn ung dung : “Vương hãn hài lòng là ý gì?”
“Lão sư phái kinh thành chia rẽ quan hệ giữa hoàng đế Đại Chu và Thụy vương, nhưng bản vương hiệu quả của việc chia rẽ lắm.”
Bỗng nhiên Phụng Triển một tiếng: “Thì Vương hãn đến là để hưng sư vấn tội ?”
“Ngài nghĩ nhiều .”
Mê Truyện Dịch
Phụng Triển đặt tay bên , chậm rãi tới. Y mặt Trác Cách, vẻ mặt của y vẫn bình tĩnh nhưng dường như Trác Cách khí thế của y lùi hai bước.
Mấy năm , y vẫn ở trong bóng tối, cũng tay nữa, gần như khiến quên chiến tích lúc , một y chống năm tên dũng sĩ của bộ lạc Cát Nhan.
Mà y như thế cũng khiến cho Trác Cách nhớ tình cảnh khi đầu gặp y.
Khi đó, phụ của Trác Cách c.h.ế.t trận, ông hoảng loạn tiếp nhận vị trí thủ lĩnh bộ lạc Cát Nhan, dẫn theo những tộc nhân còn sót khó khăn chạy trốn thảo nguyên, trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai. Mà trong quá trình đó, ông cứu một nam nhân.
Nam nhân một thớt chiến mã chở , đầy vết thương, thời gian dài ăn uống, cả rơi hôn mê. cho dù như thế, tay của y vẫn nắm thật chặt thanh kiếm. Trác Cách vẫn còn trẻ tuổi suy nghĩ nhiều, chỉ tôn kính, cho nên khi lấy ngựa của đối phương thì mềm lòng để y ở bộ lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-214-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Sau đó tỉnh , đối mặt với ân nhân cứu mạng là ông cũng tỏ vẻ đặc biệt gì, cũng tên của , y trầm mặc ít sức sống. Nếu như cho y ăn thì cho dù cái gì y cũng ăn, nếu cho thì dường như y cũng để ý.
Trác Cách vô cùng tò mò về y, đồng thời đề phòng. Bọn họ trốn chạy, thường xuyên mấy ngày mấy đêm, mà mặc dù vẻ gầy yếu nhưng luôn thể đuổi theo bọn họ. Có một , bộ lạc bầy sói tập kích, vốn cho rằng sẽ tổn thất nặng nề, ai ngờ dùng một tên b.ắ.n c.h.ế.t Lang Vương, hù đàn sói chạy mất, cứu cả tộc bọn họ.
Bởi vì chuyện mà Trác Cách thật sự xem thành một phần tử trong bộ lạc. y vẫn giống với lúc , trừ lúc ăn cơm thì đều ngẩn , giống như tách biệt khỏi trong bộ lạc.
Song, tất cả đều đổi khi y cứu một tên tiểu nô lệ.
Tiểu nô lệ là con lai, nương của từng là thị của một vị tướng lĩnh Đại Chu, khi vị tướng lĩnh chết, nàng bán cho một thương nhân. Sau đó bà bắt tù binh, hiến tặng cho bộ tộc khác, mà đứa bé trở thành nô lệ.
Y đặt tên cho đứa bé là Bố Nhật Cổ Đức, đó đột nhiên y ý chí sống, còn sống chăng chớ nữa. Y dạy bọn họ trả giá với thương nhân Đại Chu như thế nào, dạy cách dùng ít đồ vật đổi nhiều vật tư, còn dẫn bọn họ săn. Tài b.ắ.n cung của y , thậm chí đôi khi cần nhắm chuẩn cũng thể b.ắ.n rơi những con ngỗng trời bay cực cao .
mà khi Trác Cách trăm phương ngàn kế học công phu của y thì vẫn từ chối.
Vốn dĩ Trác Cách cũng quen , cũng còn suy nghĩ nữa, đến một hôm bọn họ một tộc lớn tấn công. Thê tử của ông cướp , bỗng nhiên nam nhân đến cạnh ông, hỏi ông báo thù .
Ngay lúc đó, đầu óc của Trác Cách thù hận chiếm lấy, ông quên trả lời cái gì, tóm ngày hôm đó, cuộc sống của Trác Cách đổi.
Đã nhiều năm như , ông nhớ rõ dáng vẻ của nữ nhân mà ông vì yêu liều mạng. ông vẫn nhớ kỹ khi mã đao của ông bổ về phía tên địch đầu tiên, cảm giác m.á.u tươi b.ắ.n lên mặt thế nào.
Mà thời gian càng lâu, ông càng nghi ngờ phận của nam nhân mà gọi là lão sư .
Dường như y vô cùng hiểu rõ Lang Kỵ, cho dù là ưu thế nhược điểm, điều khiến cho bộ lạc Cát Nhan đều đánh thắng đó bộ thảo nguyên. Bọn họ còn thảm hại chạy trốn, mà liên tục xâm chiếm những bộ lạc nhỏ xung quanh, tốc độ mở rộng khiến cho sợ hãi than .