Cố Trạch Mộ sững sờ: “Chiêm Thế Kiệt?”
Hồng Tùng Nguyên gật đầu, tiếp: “Có lẽ ít lúc niên thiếu Uy Quốc công và Chiêm Thế Kiệt từng là bạn . khi một là huân quý, một là thanh lưu thế gia thì dần dần lui tới nữa. Năm đó, khi Chiêm Thế Kiệt ngục, con dâu của ông lúc mang thai, nhưng đó tung tích. Sau nàng tự tử theo phu quân, nhưng hài tử trong bụng nàng nơi nào.”
“Nếu theo lời ngài , năm đó ngài phu thê Uy Quốc công ôm từ bên ngoài về, thời gian trùng khớp. Cho nên, lẽ ngài là đứa trẻ lén lút sinh năm đó.”
Dường như Cố Trạch Mộ cũng giật , vốn nghĩ rằng khi trùng sinh thì đời sẽ chuyện gì khiến thất thố nữa. Bây giờ mới chuyện khó bề tưởng tượng đời vượt xa suy nghĩ của nhiều.
Hồng Tùng Nguyên cũng hiểu rõ, trong phút chốc thể tiếp thu nên thêm một câu: “Thật chuyện cũng chỉ là suy đoán của , bất kỳ chứng cứ nào. Tạm thời ngài cần ủ rủ như thế…”
Cố Trạch Mộ thở dài trong lòng, Hồng Tùng Nguyên chịu chuyện với là ông nắm chắc bảy tám phần. Hắn cũng cần ôm lấy hi vọng như thế.
Hồng Tùng Nguyên đành an ủi : “Cho dù thế nào thì cũng đều là chuyện của đời , cũng qua . Bây giờ ngươi yên Tam thiếu gia phủ Uy Quốc công chẳng ?”
Cố Trạch Mộ buồn bã, tra phận của , ngoại trừ việc liên quan phía , điều quan trọng hơn là ca ca vô dụng của Cố Thanh Ninh. Không ngờ kết quả thành như thế.
Cuối cùng, đành bất đắc dĩ thở dài: “Thôi, cũng xem như chính tạo nghiệt.”
Hồng Tùng Nguyên tò mò : “Cho nên năm đó Chiêm Thế Kiệt thật sự oan?”
“Ta cũng .” Cố Trạch Mộ . “Năm đó, đúng là vụ án kỳ lạ, nhưng nhân chứng và vật chứng đều là thật. Hơn nữa, Chiêm Thế Kiệt cũng thật sự tự sát, chuyện tra rõ còn phiền phức hơn so với tưởng tượng của ông nhiều.”
Hồng Tùng Nguyên : “Nếu như bản án của Chiêm Thế Kiệt thật sự oan khuất, bây giờ cũng xem như cho ngài cơ hội sửa đổi. Nếu trong lòng ngài vượt qua ranh giới , ngài hãy sửa án xử sai cho , đốt thêm tiền giấy cho Chiêm gia, đó sinh mấy đứa bé để nối dõi tông đường là .”
Cố Trạch Mộ trừng mắt Hồng Tùng Nguyên.
Hồng Tùng Nguyên vẻ thấy, vỗ vỗ bờ vai : “Yên tâm, dù tra, bộ xương già cũng sẽ giúp ngài tra rõ ràng mới chết.”
“Nói bậy gì đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-212-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Hồng Tùng Nguyên lên, thở dài: “Haiz! Sớm sẽ một ngày thế thì lúc nên ngoan ngoãn trông coi cơ nghiệp . Đâu đến mức như bây giờ, tất cả đều bắt đầu từ đầu, khiến đau đầu.”
“Cho dù ông từ đầu cũng rốt ráo như .”
Hồng Tùng Nguyên dáng lùn tịt của Cố Trạch Mộ, nhịn mà một tiếng: “Bao nhiêu đế vương khao khát trường sinh bất lão còn , ngài là trường sinh bất lão loại khác. Ngài thầm vui thì thôi, còn phàn nàn như thế, coi chừng ông trời giáng sét đánh ngài đấy!”
Cố Trạch Mộ mặc kệ ông.
là trùng sinh là chuyện , nhưng vấn đề là khi trùng sinh chuyện cũng đổi. Càng quan trọng hơn là từng là thê tử trở thành của , đây là chuyện phiền muộn hơn ?”
thể những lời với Hồng Tùng Nguyên , cho dù ông cũng chỉ nhạo thôi. Thôi bỏ qua.
Cố Trạch Mộ định nét mặt của , với Hồng Tùng Nguyên: “Cho dù thế nào, tiên vẫn tra rõ phận của nhóm mới .”
Tây Bắc, vương đình bộ lạc Cát Nhan.
Phụng Triển tin tức từ kinh thành truyền tới thì vẻ mặt trở nên phức tạp, hồi lâu cũng gì.
Bố Nhật Cổ Đức lều vải rót một chén nước cho y, lá thư bàn : “Nghe Thụy vương thuận lợi trở Tương Nam ?”
Phụng Triển ừm một tiếng.
“Ngài vẻ hoang mang?” Bố Nhật Cổ Đức suy đoán : “Bởi vì vị hoàng đế bệ hạ tin tưởng của y?”
Mê Truyện Dịch
Phụng Triển đập lá thư lên bàn, giọng lạnh lùng: “Ngươi gì?”
Bố Nhật Cổ Đức tùy ý đối diện y cầm lá thư bàn lên xem. Đây đều là thư tín vô cùng bí mật nhưng Phụng Triển ngăn cản .
Sau khi Bố Nhật Cổ Đức xem xong mới : “Ngài đùa giỡn những năm đó hãm hại của ngài trong lòng bàn tay, một mẻ hốt gọn bọn chúng, khiến cho kinh thành ngập tràn thị phi bại lộ phận của , đây chẳng ?”