Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 210: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 2025-07-07 08:38:21
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Trạm dần dần bình tĩnh , y cúi đầu Minh Nguyệt mặt đất, khuôn mặt ôn hòa dần trở nên nguội lạnh: “Chuyện của năm đó luôn khiến phiền muộn, nay rốt cuộc câu trả lời từ chỗ của ngươi, trẫm nên cảm ơn ngươi mới đúng. Nếu ngươi cầu toại nguyện, trẫm càng nên thành cho ngươi.”

“Ngươi sợ chết, hãy nếm thử mùi vị lăng trì .”

Tiêu Trạm xong liền xoay rời .

Thị vệ bên cạnh xách Minh Nguyệt lên khỏi mặt đất, mặt của Minh Nguyệt rốt cuộc cũng lộ một tia sợ hãi, bà rống to khản cả giọng: “Bệ hạ, tâm tư ngài kiên định lời đồn đại quấy nhiễu, nhưng Thụy vương giống ngài! Hắn thực sự tới kinh thành! Ngài hãy nghĩ đến kết cục của Phụng Triển !”

Tuy nhiên khi thấy những lời , Tiêu Trạm thậm chí dừng bước chân, cứ như thẳng ngoài cổng lớn của lãnh cung.

Sau khi Tiêu Trạm khỏi lãnh cung mới cảm thấy thể dần ấm , cơn phẫn nộ và thống khổ, y chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Trương Lễ thấy liền : “Bệ hạ, là về tầm cung nghỉ ngơi .”

Tiêu Trạm lắc đầu: “Tới ngự thư phòng, hôm nay còn tồn đọng nhiều chính vụ xử lý.”

Trương Lễ chỉ đành kêu kéo xe hướng về phía ngự thư phòng, điều Tiêu Trạm còn xử lý xong công vụ tay mấy vị trọng thần cầu kiến, Tiêu Trạm vốn gặp nhưng đột nhiên đổi chủ ý, cho Trương Lễ mời .

Mấy đến quả nhiên là vì chuyện Thụy vương tiến kinh, tục ngữ câu lửa khói, vụ việc Thụy vương tiến kinh đồn đại bài bản, cộng thêm khi trưởng công chúa Nhạc Bình cứu , nàng cũng buộc miệng gọi ca ca, chạy khắp phòng đòi tìm Thụy vương, mặc dù nha giải thích rằng Nhạc Bình nhận kinh sợ mới ăn hàm hồ nhưng mấy vị thần tử đều là tinh tường, chuyện thật giả.

Vương tử tiến kinh mà thông báo là trọng tội, đây là quy củ dựa giáo huấn của tổ tiên cho nên đám mới vội vàng cung, thỉnh bệ hạ tra rõ chuyện .

Vẻ mặt của Tiêu Trạm thờ ơ: “Vậy theo các vị ái khanh trẫm nên xử trí thế nào?”

“Thần cho rằng bệ hạ thể phái canh giữ nghiêm ngặt cổng thành, tra kỹ càng xuất nhập thành, đồng thời phái đặc sứ gấp rút xuyên đêm đến Tương Nam. Nếu Thụy vương thực sự vắng mặt thì càng khẳng định là Thụy vương sắc lệnh mà tiến kinh, bệ hạ tự ắt thể áp giải về kinh để thẩm vấn.”

“Vậy nếu Thụy vương ở Tương Nam thì ?”

Mê Truyện Dịch

“Vậy thì… nghĩa đó là tin đồn vô căn cứ, đặc sứ thể bệ hạ cử đến thăm hỏi Thụy vương, như cũng hợp tình hợp lý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-210-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]

Tiêu Trạm bật : “Chư vị ái khanh suy tính chu đáo.”

Không đợi mấy vị trọng thần yên lòng , Tiêu Trạm liền : “Có điều nếu là thăm hỏi thì nên quá xuề xòa, kêu phủ nội vụ chuẩn một lễ vật, , Thụy vương ở Tương Nam khá lâu, e là tưởng niệm đồ ăn của kinh thành, cũng cho mua đủ các loại điểm tâm của kinh thành cùng gửi tới đó luôn .”

Mấy vị trọng thần đều tròn mắt há hốc mồm, cách chính là dựa bốn chữ “Binh quý thần tốc”, nếu theo lời bệ hạ, e rằng Thụy vương sớm trở về Tương Nam , còn điều tra gì nữa chứ?!

Một nhịn bèn : “Bệ hạ, thần cho rằng hành vi thích hợp.”

“Tại ?”

“Thời gian chuẩn lễ vật quá dài, cộng thêm nhiều nhiều miệng, nếu để tin tức truyền , chẳng sẽ để Thụy vương phòng ?”

Tiêu Trạm từ từ rũ mắt xuống: “Nghe ý của ái khanh giống như là chắc chắn Thụy vương đang ở kinh thành nhỉ?”

“Thần dám, chỉ là…”

“Trẫm cảm thấy kỳ lạ, đòi điều tra chính là các khanh, nhưng ngụ ý câu nào câu nấy đều là chắc chắn Thụy vương chiếu mà kinh. Nếu các khanh già hồ đồ thì chính là khi quân đó!”

Con tim của mấy vị trọng thần lập tức nhảy lên, vội vàng quỳ xuống: “Thần dám, xin bệ hạ thứ tội.”

Tiêu Trạm xuống một cách lãnh đạm, chậm rãi : “Nếu như thế thì nhận lệnh lui xuống .”

Lời nhẹ bỗng, nhưng ai dám phản bác , bọn họ đột nhiên ý thức rằng dù ngày thường hoàng đế hiền hòa như thế nào nữa thì rốt cuộc vẫn là hoàng đế.

Trong y chảy dòng m.á.u của Thành đế Tiêu Dận, dễ chuyện thế nào nữa thì hổ vẫn là hổ, chỉ cần một lời của y là đủ để trấn áp chút đắc ý vênh váo của bọn họ, khiến bọn họ hồi tưởng cảnh tượng Thành đế áp chế gắt gao một thời.

Không một ai dám tranh luận nữa, ai nấy đều nhận lệnh ủ rũ thối lui.

Loading...