Lúc Đào thị mang theo hài tử cáo biệt Nguyên Gia, Tiêu Diễn Chi đỏ vành mắt, nhưng cũng hiểu chuyện, chỉ thút tha thút thít cáo biệt hai hảo bằng hữu.
Lại tâm tình của Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh vô cùng phức tạp.
Cố Trạch Mộ chỉ mới gặp Tiêu Diễn Chi mấy ngày, cảm thấy vô cùng hoài niệm, năm đó từng ôm Tiêu Diễn Chi, còn ban danh họ cho , chỉ là bệnh nặng, Nguyên Gia sợ quấy nhiễu dưỡng bệnh, nên mang hài tử tới gặp , hiện giờ nữa gặp , đứa nhỏ lớn như .
Còn Cố Thanh Ninh yêu thích ngoại tôn , mà Tiêu Diễn Chi cũng thích nhất ở cùng nàng, rời xa chút luyến tiếc.
Nguyên Gia cùng Tiêu Diễn Chi đưa bọn họ đưa đến cửa sân, thấy nhi tử nhịn cúi mặt thút thít, trong lòng Nguyên Gia cảm thấy thương xót, xoa nhẹ tóc của :
- Lúc trở về phủ công chúa, mời bọn họ qua phủ, ?
Tiêu Diễn Chi hít hít cái mũi, dùng sức gật đầu.
__________________________________
Từ Thiên Phật Tự trở về, Đào thị giống lúc sa tưởng niệm buồn rầu.
Mỗi ngày nàng đến tiểu Phật đường trong phủ, thành kính cầu phúc cho nhân xuất chinh.
Người thường xuyên ở trong tiểu Phật đường luôn là Mẫn phu nhân, lúc đầu Đào thị chút sợ hãi, nhưng đó phát hiện, lúc Mẫn phu nhân niệm kinh vô cùng chuyên chú, sẽ chú ý tới nàng, cho nên tâm tình tĩnh lặng.
Hai đôi khi còn thể đối thoại vài câu, Mẫn phu nhân cũng may mắn phát hiện , tam nhi tức thấy nàng cũng rớt nước mắt.
Còn đối với Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh cuộc sống sinh hoạt trẻ con bước lên một bậc thang mới.
Hai từng là nhân trung long phượng, ngờ nhân sinh từ đầu đến, còn bắt đầu tập .
Lúc Cố Thanh Ninh màng phận thường xuyên bò tới bò lui, tay chân lực hơn ca ca nhiều, đó học đường cũng sợ té ngã.
Mê Truyện Dịch
Sau nhiều té ngã, hiện giờ cần đỡ, cũng thể bước vài bước định vững chắc.
Mà Cố Trạch Mộ khó vứt bỏ mặt mũi đế vương, lúc tròn năm vì xong, cái ót còn nện răng cửa của Cố Thanh Ninh, trở thành lịch sử đen tối vĩnh hằng.
Giờ phút đang vịnh góc bàn, khổ đại cừu thâm( hận thù vô cùng) Đào thị cách vài bước xa, Đào thị cổ vũ nhi tử:
- Trạch Mộ, mau đến đây với mẫu .
Cố Trạch Mộ giống như nắm góc bàn nẩy mầm mọc rễ, thật lâu cũng bước bước đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-21-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Là vì té quá thảm, rõ ràng nhấc cái chân, nhưng thể sai sử, hai chân vướng víu, trực tiếp té ngã như chó ăn cứt.
Sau đó, Cố Thanh Ninh ở một góc khác, hề cố kỵ mặt mũi của , vang khắp phòng.
Nhớ tới trận tiếng , Cố Trạch Mộ đen mặt, tự giác phóng xuất uy nghiêm thuộc về đế vương.
Đào thị biểu tình của nhi tử, chút bất an, chà sát cánh tay tại nổi da gà.
Cố Thanh Ninh cố ý ở mặt Cố Trạch Mộ qua , khiêu khích trần trụi.
Nàng cũng vì cái gì, chỉ cần thấy Cố Trạch Mộ ăn mệt, nàng cản thấy vô cùng vui vẻ.
Từ yến tiệc tròn năm, Cố Thanh Ninh vị trưởng vô cùng chướng mắt, ở mặt Đào thị, hai còn còn thể bảo trì hoà bình, cơ hội giận dỗi lẫn cũng quá nhiều, may là hiện tại hai giống tiểu bánh bao, Đào thị canh chừng nghiêm túc, mới xung đột.
Cố Trạch Mộ Cố Thanh Ninh kích thích, trực tiếp buông lỏng tay, về phía Đào thị, bước chân vô cùng chậm chạp, biểu tình cũng vô cùng nghiêm túc, khiến Đào thị theo cũng nghiêm túc theo .
Giống như mặt tấm thảm, mà là chiến trường che kín bụi gai.
Khoảng cách giữa hai dài, cũng chỉ bảy tám bước, Cố Thanh Ninh ở bên cạnh còn mấy vòng, Cố Trạch Mộ thật cẩn thận thăm dò chậm thật chậm, chút ngơ ngốc.
Cố Thanh Ninh mà sốt ruột , hận thể ở lưng đạp một cái, khiến tăng tốc độ.
Thấy Cố Trạch Mộ nữa đường, tất cả đều thở một , lúc cửa phòng đột nhiên mở , Lục Liễu bước một chân cửa, liền :
- Tam phu nhân, đại phu nhân …
Đào thị đầu , Cố Thanh Ninh thấy nàng chú ý, liền vòng lưng Cố Trạch Mộ, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Cố Trạch Mộ còn đang nhấc một chân, nàng đẩy thể giữ cân bằng, té ngã chổng mông.
Cố Thanh Ninh liền ha ha vang vọng khắp phòng.
Đào thị vội vàng bế nhi tử lên, vỗ lưng , trách cứ Cố Thanh Ninh:
- Ninh nhi, đừng khi dễ ca ca.
Lời như kích thích Cố Trạch Mộ, lạnh lùng liếc Cố Thanh Ninh, đó giãy giụa xuống đất, quyết tâm nhất định học .