Khi tất cả đều rời , trong viện tử chỉ còn hai Cố thị.
Cố Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm, hỏi Cố Trạch Mộ: “Sao lúc ngươi đây? Có việc cứu xảy vấn đề gì ?”
“Không .” Cố Trạch Mộ lắc đầu: “Chúng điều tra địa điểm , tối nay là thể cứu .”
Cố Thanh Ninh cảm thấy nhẹ nhõm, điều nghĩ cũng đúng, năm đó Hồ thị quyền khuynh một triều cũng Tiêu Dận lật đổ, giờ chỉ là một tàn dư còn sót tàn, với bản lĩnh của thì đương nhiên là xảy vấn đề gì.
Cố Trạch Mộ vốn nhiều chuyện bàn bạc với Cố Thanh Ninh, nhưng lúc chỉ hỏi nàng: “Sao Tiêu Tuân ở đây?”
Cố Thanh Ninh sững sờ: “Hắn tới tìm ngươi đấy thôi.”
Cố Trạch Mộ tin, kể từ khi Tiêu Tuân tỏ ý thích Cố Thanh Ninh thì càng đặc biệt chú ý đến tên nhóc , nhất là khi bước cửa thấy tiểu tử mặt mày đỏ bừng, ánh mắt phát quang chằm chằm Cố Thanh Ninh quả là khiến cho càng thêm loạn tâm hơn.
Cố Trạch Mộ nhịn mà : “Tiêu Tuân là cháu trai của nàng đấy.”
Cố Thanh Ninh khó hiểu : “Đương nhiên là , cái cũng cần ngươi nhắc nhở ư? Có lúc ngươi chuyển thế đầu thai mang theo nhầm não ?”
Nói đến cãi thì nay Cố Trạch Mộ luôn cãi Cố Thanh Ninh, may mà cũng nhận thấy Cố Thanh Ninh cảm xúc gì đặc biệt với chuyện , vì mới im lặng lướt qua chủ đề .
“Ta trở về để với nàng rằng phái tiết lộ cho Tiêu Trạm câu chuyện đằng chuyện , chỉ e là thời gian sẽ mấy yên .”
Cố Thanh Ninh sửng sốt, nàng vốn cho rằng với tính cách của Cố Trạch Mộ thì loại chuyện gì quá to tát, mà còn vì Thụy vương và Nhạc Bình nên nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, lộ một chút gió nào mới , thể…
Cố Trạch Mộ sự kinh ngạc của nàng thì chút mất tự nhiên mà giải thích: “Chuyện dù cũng liên quan đến hoàng cung, nó là hoàng đế, mấy chuyện giao cho nó xử lý là thích hợp nhất. Nàng đúng, nếu cuộc đời mới thì nên buông bỏ quá khứ, bây giờ còn là phụ hoàng của bọn chúng nữa, cũng nên học cách buông tay .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-207-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Nửa câu đầu rõ ràng là đang viện cớ, Cố Thanh Ninh tin rằng cho dù là chuyện liên quan đến hoàng cung nhưng nếu Cố Trạch Mộ nhúng tay thì cũng ai ngăn nổi . Thế mà bây giờ thực sự buông tay ?
Trong đầu Cố Thanh Ninh ngổn ngang cảm xúc, nhất thời nên gì mới .
Cố Trạch Mộ mím môi, khẽ tiến lên một bước nhỏ: “Ta với nàng rằng quá khứ nhiều điều sai trái, giữa và nàng quá nhiều hiểu lầm, bây giờ cuộc đời mới, lẽ chúng thể bắt đầu từ đầu… Nàng thấy ?”
Cố Thanh Ninh nhắm mắt cho nước mắt trong hốc mắt tản , khi mở mắt nữa mặt treo lên nụ : “Ngươi đúng, nếu tái sinh, chúng nên câu nệ quá khứ mà càng nên suy nghĩ cho hiện tại.”
Mê Truyện Dịch
Trên mặt Cố Trạch Mộ lộ lên vui mừng: “Vậy thì chúng …”
“Ngươi yên tâm, từ nay về sẽ thành tâm coi ca như ca ca của , nếu ngươi cưới thê tử, cũng sẽ coi nàng như tẩu tử của , quyết lòng riêng.”
Nụ của Cố Trạch Mộ đông cứng khi thấy vẻ mặt kiên quyết của Cố Thanh Ninh.
Cố Trạch Mộ lê một đầy phiền muộn trở về nhà trọ trong khu thôn dân, Thụy vương thấy thì liền dậy, Hồng Tùng Nguyên tiến tới nghênh đón: “Bọn chuẩn sẵn sàng, buổi tối sẽ hành động… Ngài thế?”
Cố Trạch Mộ lắc đầu, gác cảm xúc và tập trung bộ sự chú ý việc cứu .
Việc cứu suôn sẻ hơn mong đợi, điều ngoài dự liệu duy nhất chính là trạng thái của Nhạc Bình, hai má phúng phính đầy đặn ban đầu hóp , cả giống như một con thỏ kinh sợ, chỉ cần đến gần là sẽ hét lên chói tai, cùng đánh ót cho ngất mới bế về .
Cố Trạch Mộ cho phép Thụy vương tham gia hành động, Thụy vương chỉ đành ở khu dân túc lo lắng chờ đợi, đến khi thấy Nhạc Bình cũng lấy kinh hãi.
May mà khi Nhạc Bình tỉnh táo vẫn thể nhận hoàng , chỉ là nàng trở nên dựa dẫm , chỉ cần Thụy vương ở bên cạnh, nàng sẽ ăn uống. Mặc dù đây vì Nhạc Bình nhiều loại chuyện càn quấy khiến vơi hơn phân nửa tình cảm, nhưng thấy nàng của hiện tại tội nghiệp như , khỏi chút mềm lòng. Cũng may khi chữa trị, dược tính trong cơ thể Nhạc Bình cũng dần hóa giải, đầu óc cũng dần thanh tỉnh , chỉ cần từ từ điều dưỡng là .