Cố Thanh Ninh sững sờ: “Ngươi, ngươi cái gì ?”
Cố Trạch Mộ ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nàng một cái: “Sau khi chuyện kết thúc, sẽ cho nàng một câu trả lời.”
Cố Thanh Ninh hiểu : “Cho câu trả lời gì?”
Cố Trạch Mộ nhanh chân rời khỏi phòng.
“Cố Trạch Mộ! Ngươi rõ cho ! Khốn kiếp!”
Lúc Cố Trạch Mộ đến khu nhà dân, Thụy vương uống một bụng nước , lo nghĩ trong lòng gần như biến thành hành động. trong giây phút thấy Cố Trạch Mộ thì đột nhiên cảm thấy bắp chân mềm nhũn.
Hồng Tùng Nguyên khó hiểu : “Sao ngài đến muộn ?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên : “Giải quyết vài chuyện.”
Cố Trạch Mộ mới xong, Thụy vương nhân tiện : “Hôm qua đa tạ ân cứu mạng của hai vị, nhưng hôm nay phận tiện, sẽ liên lụy đến hai vị. Ta vẫn nên…”
“Ngài vẫn nên cái gì?” Cố Trạch Mộ đầu : “Đêm qua qua, ban đầu lúc ngài đặt chân đến lộ . Tuy hôm qua Vũ Lâm Quân phát hiện ngài, nhưng nghĩ qua hôm nay tin tức ngài ở kinh thành sẽ che giấu . Trong tình huống thế ngài còn ? Ngài ngại đủ gây chú ý, nên cho bắt ngài ?”
Thụy vương khí thế của đè ép, trong phút chốc cũng gì.
Bầu khí lập tức trở nên căng thẳng, Hồng Tùng Nguyên thấy thế thì ung dung câu giảng hòa: “Điện hạ bình tĩnh đừng , phía chuyện cũng đơn giản. Ngoại trừ mấy Trình Nương còn một nhóm khác.”
Thụy vương ngây ngẩn cả .
Hồng Tùng Nguyên thấy Cố Trạch Mộ ngăn cản nên ông hết chân tướng . Cuối cùng ông : “Bối cảnh của nhóm vẫn là ẩn , mục đích cũng thế, điều duy nhất là bọn chúng ý với điện hạ và bệ hạ. Trước đó, khi Tương Nam gặp tai hoạ, ở kinh thành truyền lời đồn điện hạ bất mãn. Ta nghĩ… Bên cạnh điện hạ lẽ cũng như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-203-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Trong lòng Thụy vương run lên, Hồng Tùng Nguyên sai, từ khi Tương Nam gặp thiên tai, đúng là bên cạnh ít thế, mà dường như ở kinh thành cũng tin tức Ngự Sử vạch tội . Ban đầu, cũng xem trọng chuyện , nhưng dần dần những lời cũng tạo thành ảnh hưởng với . Nếu thì cũng lung lay với sự tin tưởng của hoàng , tự đến kinh thành, cuối cùng rơi bẫy của đối phương.
Trên mặt Thụy vương toát vẻ hổ: “Là của , nếu như thể tin tưởng hoàng một chút thì . Nếu như chúng thật sự tin tưởng thì những thể nào châm ngòi ly gián. Ngài là trưởng của , nhưng dần dần xem là đế vương.”
Cố Trạch Mộ gì, bỗng nhiên hiểu cảm giác năm đó của Cố Thanh Ninh. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cảm giác đau lòng và thất vọng thật sự cho thở nổi.
Thật cũng suy nghĩ, nếu năm đó tin tưởng Phụng Triển hơn một chút thì kết quả sẽ thế nào?
Mê Truyện Dịch
Tuy nhiều năm như thế vẫn chịu thừa nhận sai, nhưng thật cảm giác hối hận đều cắn nuốt nội tâm từng ngày.
Sau khi Phụng Trường Ninh tự bế cửa cung, càng ngày càng bảo thủ, bởi vì dám thừa nhận sai, một khi thừa nhận, cảm giác hối hận sẽ đè bẹp . Hắn chỉ thể tự an ủi , Phụng Triển đúng là chuyện sai lầm, từng oan uổng y. Hắn bảo vệ tính mệnh y, chỉ là cuối cùng đều là chuyện trời xui đất khiến thôi.
cho dù biện bạch thế nào, từ đầu đến cuối vẫn vượt qua . Nếu như hẳn tin tưởng thì cuối cùng bọn họ sẽ đổi thành như thế.
Mà bây giờ Thụy vương nhanh chóng nhận sai khiến cho cuối cùng Cố Trạch Mộ cũng thẳng sai lầm của . Mà ngoại trừ cảm giác hối hận còn sự nhẹ nhõm, dường như gánh nặng ở trong lòng nhiều năm cũng gỡ xuống.
Thụy vương biểu lộ phức tạp phù hợp với độ tuổi của , cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt hơn. Mỗi hành động của đối phương, còn cách chuyện, biểu hiện mặt, khiến bật một cái tên khỏi miệng.
Hắn cũng kiềm nghi vấn trong lòng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Sau khi Thụy vương hỏi xong câu hỏi , bầu khí lập tức yên tĩnh . Hồng Tùng Nguyên khoanh tay, vẻ mặt xem kịch vui Cố Trạch Mộ.
Trên mặt Cố Trạch Mộ hề chút bối rối, thản nhiên : “Ta chính là Cố Trạch Mộ, những lời của điện hạ ý gì?”
Phản ứng của quá mức bình tĩnh, đến mức Thụy vương cũng chắc: “ mà ngươi…”
Cố Trạch Mộ để ý đến , đầu về phía Hồng Tùng Nguyên, thấy ông vẻ mặt đang xem kịch vui thì nhấn mạnh hỏi: “Thân phận của những ngoài cung tra rõ ràng chứ?”