Tối qua, lúc Bùi Ngư phòng bếp ăn vụng thì trùng hợp thấy Cố Trạch Mộ lén lút trở về từ bên ngoài, sáng sớm hôm nay nàng cho Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh ở bên ngoài Cố Trạch Mộ chút thế lực, từ đến nay nàng cũng mở một con mắt nhắm một con, nhưng sáng nay nàng thấy một tin đồn. Đêm qua, phủ trưởng công chúa Nhạc Bình kẻ trộm xâm nhập, còn kinh động đến Vũ Lâm Quân, nghĩ đến Cố Trạch Mộ phái cung xin phép nghỉ, tối đêm qua mới trở về khiến cho nàng chỉ một suy đoán.
Cố Thanh Ninh đến bên cạnh Cố Trạch Mộ, thử dò xét hỏi: “Ngươi ngoài?”
Cố Trạch Mộ ừm một tiếng.
Nét mặt của quá bình tĩnh, Cố Thanh Ninh cũng chuyện gì, nên hỏi thẳng: “Có ngươi chuyện gì giấu diếm ?”
Cố Trạch Mộ hoảng sợ trong lòng, định mở miệng thì Cố Thanh Ninh chặn : “Ngươi từng đồng ý với sẽ gạt .”
Cố Trạch Mộ đành thu lời lấy cớ, kéo Cố Thanh Ninh phòng, chuyện của Thụy vương .
Đầu tiên Cố Thanh Ninh giật , đó cũng gì nữa.
Cố Trạch Mộ sắc mặt nàng nhưng hỉ nộ, đành tiếp tục : “Hôm nay là bàn bạc với nên cứu Nhạc Bình thế nào.”
Đột nhiên Cố Thanh Ninh hỏi: “Cứu thế nào?”
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Thanh Ninh khẽ : “Đối với chuyện , lựa chọn thích hợp nhất của ngươi là Nguyên Gia. Thân phận con bé tôn quý, bây giờ phụ trách tôn thất, nhờ con bé mặt cũng gì thích hợp bằng. Lại thêm phụ hoàng là ngươi ở cạnh áp chế, con bé cũng dám chuyện cho Tiêu Trạm… Cố Trạch Mộ, ngươi nghĩ thế, đúng ?”
Cố Trạch Mộ giải thích, Cố Thanh Ninh ngăn , dường như mặt nàng hiện lên vẻ tức giận: “Tiêu Triệt và Nhạc Bình là con ruột của ngươi, chẳng lẽ Nguyên Gia ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-202-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
“Ta ý đó…”
Mê Truyện Dịch
“Nguyên Gia từng dã tâm, con bé chỉ một bình thường, là ngươi vẫn luôn ép buộc con bé. Bây giờ còn con bé giấu diếm lừa gạt Trạm Nhi để bọn chúng xa cách , ngươi cảm thấy quá đáng ?”
Cố Trạch Mộ nhịn nổi nữa: “Ta từng nghĩ qua chuyện lợi dụng Nguyên Gia! Chẳng lẽ chuyện khiến Nguyên Gia khó xử ? Cho nên từng tìm con bé!”
“Vậy Trạm Nhi thì ?”
Cố Trạch Mộ im lặng.
Cố Thanh Ninh lạnh một tiếng: “Ngươi suy nghĩ qua lập trường của Trạm Nhi ? Y là trọng tình trọng nghĩa, vô cùng tin tưởng Tiêu Triệt, nhưng Tiêu Triệt thì ? Trong chuyện , hễ tin tưởng Trạm Nhi một chút thì thể nào ẫm ĩ đến mức . thế nào? Hắn giống ngươi, mãi mãi dùng suy nghĩ bản mà phỏng đoán khác. Hắn sẵn sàng mạo hiểm đến kinh thành cũng vì nhận định Trạm Nhi sẽ che chở Nhạc Bình!”
“Một khi chuyện truyền , ngươi suy nghĩ đến tình cảnh của Tiêu Triệt, chẳng lẽ nghĩ đến tình cảnh của Trạm Nhi ? Huynh mà Trạm Nhi tin tưởng đối với y như thế, chẳng lẽ y lạnh lòng, sẽ đau lòng! Không chiếu chỉ kinh thành và trọng tội, phạt Tiêu Triệt thì y đành lòng, nhưng phạt hợp lý. Nếu , y quản lý quốc gia thế nào?”
Cố Trạch Mộ còn gì để , Cố Thanh Ninh đúng. Hắn suy nghĩ cho Nhạc Bình, Tiêu Triệt, Nguyên Gia nhưng cân nhắc đến Tiêu Trạm. Đây là trưởng tử của , là đứa con mà gửi gắm kỳ vọng cao, nghiêm khắc với Tiêu Trạm nhất. Hắn từng cảm thấy là , cho đến hôm nay Cố Thanh Ninh thế, bỗng nhiên ý thức dường như quá hà khắc với Tiêu Trạm.
Mà Cố Thanh Ninh xong một mạch mới cảm thấy trong lòng thoải mái.
Thật nàng trong tình huống bây giờ, Cố Trạch Mộ gì đáng trách. mà nàng đang bất bình vì con của , nàng ích kỷ cũng , bất công cũng , dù bây giờ nàng cũng hoàng hậu bao dung cần lấy đại cục trọng. Vì nàng thể lời thật lòng của ?
Cố Thanh Ninh vốn tưởng rằng Cố Trạch Mộ sẽ trách cứ đại cục, còn chuẩn một đống lời để cãi với , ngờ Cố Trạch Mộ gì.
Điều cho Cố Thanh Ninh bất an, bình tĩnh mà suy nghĩ, Tiêu Triệt cũng gọi nàng một tiếng mẫu hậu, Nhạc Bình cũng nàng tự dạy dỗ một thời gian. Bây giờ bọn chúng gặp chuyện như thế, bảo nàng quản nàng cũng đành lòng. vì lửa giận đột nhiên bùng lên nên chẳng quan tâm.
Nàng chuẩn bàn với Cố Trạch Mộ chuyện cứu thì thấy Cố Trạch Mộ đầu đuôi: “Ta .”