Lúc , Hồng Tùng Nguyên mới ngượng ngùng thu tay .
Cố Trạch Mộ đưa ánh mắt về phía Thụy vương đang ngây như phỗng, thản nhiên : “Cả đêm nay Thụy vương điện hạ thật bận rộn. Không nhà giam của Vũ Lâm Quân ở một đêm thất vọng ?”
Thụy vương lời giật mà hồn , vốn định hỏi Cố Trạch Mộ ở đây, nhưng khi thấy ánh mắt của đối phương thì lời cũng . Lập tức, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, sợ một đứa bé chứ.
Hồng Tùng Nguyên sắc mặt của Thụy vương, về Cố Trạch Mộ, đầu đuôi: “Hắn, ngài ?”
“Ông cảm thấy thế nào?”
Hồng Tùng Nguyên vuốt râu, thông cảm về phía Thụy vương.
Thụy vương bọn họ chuyện mập mờ, Hồng Tùng Nguyên bằng ánh mắt , nhịn mà hỏi: “Các hạ là của phủ Uy Quốc công ?” lập tức phủ nhận đáp án , bởi vì giờ và phủ Uy Quốc công qua nhiều. Hơn nữa, đối phương mưu kế của những , cho nên lúc mới chạy tới cứu đúng lúc thế?
Cố Trạch Mộ để ý đến , chỉ nhảy xuống khỏi kháng: “Lúc ban đầu khi ngài đặt chân lộ. Trước tiên ngài tạm thời ở đây , chuyện gì ngày mai hẳn .”
Nói xong, Cố Trạch Mộ ngoài cửa.
Mê Truyện Dịch
Thụy vương mờ mịt, mắt thấy Cố Trạch Mộ khỏi phòng, vội vàng đuổi theo hỏi: “Ngươi ?”
Cố Trạch Mộ đầu, với vẻ đương nhiên: “Đương nhiên là về nhà.”
“Về, về nhà?” Thụy vương chần chừ : “Về phủ Uy Quốc công?”
“Không thì về ?” Cố Trạch Mộ nhíu mày, cảm thấy dường như nhi tử càng lúc càng ngu xuẩn. “Nếu vì cứu ngài, sẽ đêm hôm khuya khoắt ngủ chạy đến đây ? Ngày mai dậy sớm cùng ăn điểm tâm với mẫu và đó.”
Thụy vương: “… Thật, thật xin .”
Cố Trạch Mộ để ý đến Thụy vương nữa, khỏi đây. đột nhiên nghĩ đến gì đó mà nghiêng đầu : “Vị trí quân cờ đều nhớ rõ, nếu ông gian lận nữa thì sẽ đánh cờ với ông nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-201-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Tay Hồng Tùng Nguyên rụt về như tia chớp, tốc độ nhanh đến mức giống như ông lão ở tuổi .
Đến khi Cố Trạch Mộ rời khỏi, Hồng Tùng Nguyên mới khôi phục hình tượng thế ngoại cao nhân thâm sâu khó dò nữa, với Thụy vương với vẻ sâu xa: “Đó là thể hại điện hạ nhất, điện hạ cứ yên tâm ở đây .”
Một đêm Thụy vương ngủ ngon giấc, đến khi gà gáy khó khăn lắm mới ngủ . Không bao lâu tỉnh giác, phát hiện bên ngoài trời sáng , vội quần áo khỏi phòng.
Hồng Tùng Nguyên đang pha trong sân, thấy Thụy vương thì vô cùng ung dung mời tới uống . Mặc dù trong lòng Thụy vương nhiều điều nghi hoặc và lo lắng, nhưng khi thấy dáng vẻ thong thả của Hồng Tùng Nguyên thì cũng dằn lo lắng của xuống, bình tĩnh đối diện Hồng Tùng Nguyên.
Hồng Tùng Nguyên Thụy vương, dường như đoán suy nghĩ của , ôn hòa mà : “Điện hạ cần lo lắng, cho dù ngài là trưởng công chúa Nhạc Bình thì đều sẽ bình an thôi.”
Đối phương chắc chắn như thế, ở góc độ to lớn nào đó cũng dịu sự lo âu của Thụy vương, cũng Thụy vương bắt đầu chú ý những chuyện khác. Ví dụ như vẻ mặt của Hồng Tùng Nguyên giống như đối đãi với vãn bối, mà trong trí nhớ của từng thấy đối phương xuất hiện.
Trong lòng Thụy vương tính toán, lập tức nhân tiện : “Hôm qua còn cảm ơn cứu mạng của các hạ, xin nhận một xá của tại hạ.”
Hồng Tùng Nguyên khoát tay áo, đỡ lên: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đáng nhắc đến.”
Thụy vương thăm dò mà hỏi: “Không tôn tính đại danh của các hạ, liên quan gì đến phụ hoàng của ?”
Hồng Tùng Nguyên lên: “Điều điện hạ hỏi hơn lẽ là vị tiểu công tử Cố gia đúng ?”
Thụy vương ông trúng tâm tư, cũng che giấu nữa mà thoải mái : “Lần đầu tiên gặp Trạch Mộ cảm giác thiết. mà xưa nay và phủ Uy Quốc công qua gì, cho nên và các hạ dốc sức cứu giúp khiến cảm thấy cảm động sợ hãi. Ta cũng trong chuyện nguyên do gì ?”
Thụy vương nghi hoặc là thật, nhưng Hồng Tùng Nguyên khó mà sự thật, chỉ : “Nếu nguyên do thì chắc chắn là , nhưng khó mà . Nếu như ngài sẵn sàngnói cho ngài thì chắc chắn sẽ với ngài.”
Câu trả lời cũng vượt qua dự đoán của Thụy vương, nhưng ít nhiều gì cũng thất vọng. Lúc chờ đợi Cố Trạch Mộ đến tâm trạng càng sốt ruột hơn.
Cố Trạch Mộ cùng Đào thị và Cố Thanh Ninh ăn điểm tâm xong, Đào thị phật đường nhỏ cầu phúc. Cố Trạch Mộ đang chuẩn đến chỗ Hồng Tùng Nguyên, ai ngờ dậy thì Cố Thanh Ninh gọi .