Trình Nương nhíu mày: “Điện hạ thế?”
Một tỳ nữ khẽ chuyện xảy cho bà , Trình Nương nhíu chặt lông mày: “Không thể điện hạ khó chịu, cho phép bất kỳ ai ?”
“Chuyện … đây là phò mã mà…”
“Phò mã thì ?” Sắc mặt Trình Nương lạnh lùng: “Lần , nếu các ngươi tự ý như thế nữa cũng đừng trách khách sáo.”
“Vâng… Vâng.”
“Tất cả xuống .”
Đến khi đuổi tất cả , Trình Nương mới đổi sắc mặt bước cửa phòng. Vừa , một chiếc chén đập vỡ chân bà.
Sắc mặt Trình Nương cũng đổi, bà bước mặt đất đầy mảnh vỡ đến cạnh Nhạc Bình, dịu dàng : “Ai khiến điện hạ tức giận thế?”
Đột nhiên Nhạc Bình đầu , lúc đôi mắt xinh đỏ bừng lên, dường như mặt cũng vẻ trắng sanh. Nàng híp mắt, dường như hồi lâu mới rõ ràng đến là ai.
“Nhũ mẫu?”
Mê Truyện Dịch
“Là nô tỳ.” Trình Nương qua, vén tóc dính mạt Nhạc Bình lên, khẽ : “Nô tỳ rời khỏi một lúc, điện hạ thế?”
Nhạc Bình biến sắc, chỉ ngoài cửa sổ mà : “Nhũ mẫu ! Bọn chúng đều đang nhạo ! Từng bọn chúng đều ức h.i.ế.p !”
“Ai ức h.i.ế.p điện hạ chứ?”
“Tất cả ! Nguyên Gia! Phò mã! Hoàng hậu! Hoàng ! Tất cả … Tất cả đều ức h.i.ế.p !” Nhạc Bình xong, nước mắt chảy khỏi hốc mắt. “Ngay cả mẫu phi, mẫu phi cũng bắt đầu quở mắng .”
Nàng một lúc ôm đầu kêu lên: “Đau… Đầu đau quá!”
Trình Nương vội vàng ôm nàng ngực, với bên ngoài: “Nhanh, lấy thuốc của điện hạ !”
Tỳ nữ ở ngoài cửa cúi thấp đầu, đưa bát thuốc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-197-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Nhạc Bình thấy thuốc , vẻ mặt vẻ kháng cự: “Ta uống, nhũ mẫu, uống.”
Trình Nương ôm Nhạc Bình giống như ôm lấy hài tử: “Điện hạ ngoan, uống thuốc sẽ hết đau, tin nhũ mẫu ? Trên đời ai cũng thể với điện hạ, chỉ nô tỳ là trung thành với điện hạ nhất, ?”
Ánh mắt Nhạc Bình dần trở nên ngây ngốc, lẩm bẩm : “, chỉ nhũ mẫu đối với nhất.”
“Ngoan.” Trong ánh mắt của Trình Nương toát vẻ hài lòng: “Uống nhanh .”
Nhạc Bình Trình Nương dỗ dành, nhanh chóng uống hết chén thuốc .
Trình Nương ở với nàng một lúc, đến khi nàng ngủ thì bà mới rời khỏi phòng.
Đợi đến khi về gian phòng của , Trình Nương mới nha , vẻ dịu dàng mặt biến mất: “Kế hoạch thế nào ?”
“Bên truyền đến tin tức mới nhất, đúng là Thụy vương chạy đến kinh thành.” Nha . “Còn Hàn Điệp , lúc nghĩ hết tất cả cách thoát khỏi chúng , bây giờ Thụy vương kinh thì dọa gần chết, vội vàng thư, đúng là buồn .”
Sắc mặt Trình Nương lạnh lùng: “Không cần quan tâm nàng , những phản bội quý phi nương nương đều c.h.ế.t tử tế. Chỉ đáng tiếc cẩu hoàng đế c.h.ế.t quá sớm, thể trả thù lên . mà con cái tương tàn, cũng thể xem là trò .”
Nha vẫn bất an: “ những giúp chúng thể tin ? Nô tỳ sợ…”
“Sợ cái gì!” Giọng của Trình Nương lạnh lùng : “Chúng đợi nhiều năm như thế, thật vất vả mới cơ hội báo thù cho quý phi nương nương. Xem như đánh đổi tính mệnh cũng khiến bọn Tiêu gia nếm quả đắng.”
Bọn họ đều là cô nhi Hồ gia nuôi dưỡng năm xưa, từ nhỏ tẩy não, đó đổi hình dạng mà đưa cung. Cho dù chỉ là cung nữ ở tầng thấp nhất nhưng trung thành tuyệt đối với Hồ quý phi và Hồ gia. Sau , Tiêu Dận thanh trừng hậu cung, bọn họ tránh thoát một kiếp, nhưng qua nhiều năm như thế vẫn báo thù như .
Trình Nương thở một thật dài: “Năm đó, nếu Mẫn phi vô dụng, cẩu hoàng đế sủng ái thì g.i.ế.c báo thù cho nương nương từ sớm. Còn Nhạc Bình nữa…” Trên mặt của bà hiện lên vẻ căm ghét. “Nàng cũng vô dụng như mẫu nàng , uổng phí năm đó dùng hết tâm sức để nàng lộ diện mặt Phụng hoàng hậu. Kết quả tín nhiệm mà còn đuổi trở về. Nếu thấy nàng còn giá trị lợi dụng thì g.i.ế.c đứa con hoang từ sớm.”
Nha bà như thế cũng gật gật đầu: “Người đúng, cho dù bọn họ là vì cái gì, tóm mục tiêu chung của chúng là đối phó với Tiêu gia.”
Không Trình Nương nghĩ tới điều gì, mặt lộ nụ vui sướng.
“Đưa những tin tức cho Dung Nương, để nàng cũng vui vẻ theo.”
Thụy vương tiến kinh cũng dám lộ liễu, chỉ tạm thời ở một gian trong viện. Dựa theo tin tức lúc , hai suy đoán. Một là đầu têu của chuyện là Mẫn phi, vì một lý do nào đó mà trả thù. Còn suy đoán thứ hai là phía chuyện liên quan rộng, đây cũng là kết quả mà thấy nhất.