Hoắc Vân Châu nở nụ đắc ý: “Đi ngoài học thêm chút cũng tệ.”
Cố Thanh Ninh khẽ một tiếng: “Giống như đánh Đỗ Lăng Dương, nhưng khiến khổ mà . Nghe bây giờ còn giường kêu đau, nhưng đại phu kiểm tra vấn đề gì.”
Nói đến đây, nụ mặt Hoắc Vân Châu cứng đờ: “Chuyện cũng cần nhắc !” Từ nhỏ, dung mạo của xinh , gần như xem là nữ nhi nên đối với chuyện phản cảm. Mà cho dù dạy dỗ Đỗ Lăng Dương nhưng khác xem là Hồ cơ vẫn tức giận, vốn nhắc đến.
Cố Thanh Ninh , trêu chọc nữa.
Hoắc Vân Châu cũng nhớ tới mục đích tới đây nên : “Ta gia thục Cố gia một tháng, nhưng Hạ vẫn lạnh nhạt với . Ta đồ của , ông cũng gì. Chuyện khiến con , thỉnh xin cô nãi nãi giúp con.”
Cố Thanh Ninh khẽ : “Ngươi gọi gì gọi, cũng cháu trai cần mặt mũi như thế.”
Mê Truyện Dịch
Hoắc Vân Châu vội vàng đổi cách gọi: “Xin Cố tam tiểu thư chỉ giáo.”
“Trong gia thục nhiều như thế cũng ăn thua, đại ca cũng ở trong phủ. Sao hỏi bọn họ mà đến hỏi ?” Cố Thanh Ninh tò mò .
“Bởi vì cảm thấy bọn họ hiểu rõ bằng tiểu thư.”
Cố Thanh Ninh ngờ Hoắc Vân Châu đánh giá cao thế, cho dù nàng suy nghĩ trưởng thành nhưng mặt ngoài vẫn là đứa bé bảy tuổi. Mà Hoắc Vân Châu quả quyết như thế, thể cũng trò đùa lấy lòng.
Cố Thanh Ninh cũng trở nên nghiêm túc hơn, qua mấy ngày , nàng cũng thể Hoắc Vân Châu thật lòng bái Hạ Nghi Niên thầy. Mà thái độ của Hạ Nghi Niên đối với lập lờ nước đôi, cũng ý từ chối.
Nàng nghĩ như thế, cũng lòng chỉ cho Hoắc Vân Châu một con đường sáng.
Ngày hôm nay nghỉ gia thục, Hạ Nghi Niên hiếm khi rảnh rỗi bảo hạ nhân để cái ghế cây trong viện, tự đun ấm xanh. Lúc Hoắc Vân Châu đến đưa điểm tâm, ông đang thong thả cầm quyển sách mà .
Bỗng nhiên thấy tiếng bước chân, đầy trông thấy Hoắc Vân Châu tới. Ông qua, trong sách, chờ Hoắc Vân Châu mở miệng.
Ai ngờ hồi lâu Hoắc Vân Châu cũng chuyện, cuối cùng Hạ Nghi Niên nhịn mà hỏi: “Vân Châu, tìm lão phu chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-188-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Hoắc Vân Châu thong thả mà : “Học trò một chuyện rõ nên cầu dạy, thỉnh giải đáp giúp trò.”
Lúc , Hạ Nghi Niên mới đặt sách xuống: “Nói một chút.”
Hoắc Vân Châu : “Gần đây học trò sử ký, Lưu Hậu thế gia, Hoàng Thạch Công ba thử Trương Lương, đó mới chịu dạy . nếu đó, còn một cũng qua bài kiểm tra của Hoàng Thạch Công, cùng lấy là Trương Tử Phòng ? Mà lẽ đời cũng Lưu Hậu nữa?”[1]
[1]Trương Tử Phòng là tên tự của Trương Lương.
Hạ Nghi Niên khẽ : “Trò cũng quá ngây thơ , Hoàng Thạch Công tùy ý truyền cho khác chứ. Mặc kệ ông nhận Trương Tử Phòng đối phương tài giỏi, tất nhiên cũng ý nhận truyền nhân cho nên mới khảo nghiệm đối phương.”
Hoắc Vân Châu cố ý : “Cho nên ý của là khảo nghiệm đối phương là ý nhận đồ ?”
Lúc , Hạ Nghi Niên mới phản ứng kịp gài, khi kinh ngạc ông ha ha.
Hoắc Vân Châu lời như đang lý do thái độ của Hạ Nghi Niên mập mờ là vì ý khảo nghiệm , là vì nhận đồ nên mới thế. Hạ Nghi Niên thể nào phản bác , dù lúc nãy ông Hoàng Thạch Công lòng truyền thụ sách nên mới khảo nghiệm Trương Lương, nếu lật lọng chẳng ông đang đánh mặt .
Hạ Nghi Niên đùa bỡn bởi trò đùa nhỏ cũng tức giận, thậm chí khóe miệng còn mang ý mà mắng: “Tên tiểu tử ngươi lắm, gài bẫy ?”
Hoắc Vân Châu vội vàng khom thỉnh tội.
Hạ Nghi Niên mặc dù đứa nhỏ ranh mãnh nhưng bản chất của vẫn là tôn sư trọng đạo, đương nhiên thể nghĩ cách .
“Nói , rốt cuộc ai chỉ biện pháp ngu ngốc cho trò?”
Hoắc Vân Châu ngờ Hạ Nghi Niên, giật nảy nhưng vẫn khai tên của Cố Thanh Ninh, vì thế đành ấp úng ý đồ qua ải trót lọt.
Hạ Nghi Niên chiêu trò bịp bợm của : “Trên phủ , trò cận nhất chỉ nha đầu Thanh Ninh , cách cũng là Thanh Ninh dạy trò đúng ?”
Trong mắt Hoắc Vân Châu lóe lên vẻ lúng túng, còn ý giải thích.