Cố Trạch Mộ: “!!!”
Đông cung.
Thái tử Tiêu Hằng đang cùng nhóm thư đồng và Tứ hoàng tử Tiêu Tuân cùng chơi cờ Tứ phương. Trước , trò chơi lưu truyền từ quân đội , bốn mỗi đại diện một hướng. Quân cờ đại diện cho việc khống chế binh sĩ, thể hợp tác, thể c.h.é.m giết, ai c.h.é.m g.i.ế.c đến cùng là thắng.
Mà bốn chơi cờ theo thứ tự là Tiêu Hằng, Tiêu Tuân, Thư Diệp An và Cố Trạch Mộ. Thường Ngọc cũng am hiểu cái , nên chỉ tham mưu lưng lưng Tiêu Hằng.
Lúc nửa bàn, cục diện đó rõ ràng. Quân cờ của Tiêu Hằng và Thư Diệp An còn thừa nhiều, tiếp theo là Cố Trạch Mộ, mà Tiêu Tuân đáng thương chỉ còn ba bốn con cờ.
Vòng đến Cố Trạch Mộ, chỉ lướt qua bàn cờ nể tình mà cầm con cờ của xách tiêu diệt ba quân cờ của Tiêu Tuân.
Như thế, Tiêu Tuân chỉ còn ba quân cờ cuối cùng.
Tiêu Hằng và Thư Diệp An đều đành lòng ăn hết quân cờ cuối , thi xin tha cho một . mà đến phiên Cố Trạch Mộ nữa, trái tim của Tiêu Tuân cũng nhấc lên, chằm chằm Cố Trạch Mộ. Cố Trạch Mộ hề ảnh hưởng chút nào, vẫn lạnh lùng tấn công quân cờ của Tiêu Tuân.
Mắt thấy quân cờ Cố Trạch Mộ lấy , ngay cả Tiêu Hằng cũng nhịn mà : “Trạch Mộ, ngươi tha cho Tứ .”
Cố Trạch Mộ thản nhiên : “Thái tử điện hạ, chiến trường nhân từ nương tay.”
Tiêu Hằng khẽ : “Dù cho chiến trường chỉ còn một kẻ địch như thế thì cũng cần diệt sạch chứ?”
Cố Trạch Mộ: “Cho dù kẻ địch chỉ còn một cũng thể phản công, ngăn chặn khả năng .”
Tiêu Hằng: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-186-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Tiêu Tuân thấy tất cả quân cờ của đều Cố Trạch Mộ ăn, cho dù ngốc cũng ý thức Cố Trạch Mộ nhắm , dù tổn thất binh lực của cũng ngại.
Điều khiến cảm thấy uất ức, cũng vì thua cờ mà vì khi Cố Trạch Mộ cứu tay Tiêu Di thì vô cùng tin tưởng Cố Trạch Mộ. Bây giờ chọc gì đến Cố Trạch Mộ mà khiến Cố Trạch Mộ sinh địch ý với sâu như thế.
Vì thế Tiêu Tuân im lặng qua một bên.
Tiêu Hằng và Thư Diệp An , hai đều dâng lên ý báo thù cho Tiêu Tuân, mà cho dù Cố Trạch Mộ tiêu diệt Tiêu Tuân nhưng đó cũng tổn thất ít binh lực. Cho nên lúc Tiêu Hằng và Thư Diệp An liên thủ đối phó , dù cho mưu lược nhưng cuối cùng cũng rơi kết cục thảm hại.
Mà khi Cố Trạch Mộ thua cũng tiếp tục để ý thế cục nữa, trái đến một bên sách. Cuối cùng, chỉ còn Tiêu Hằng và Thư Diệp An, hai chơi cũng tẻ nhạt nên chơi tiếp nữa.
Tiêu Hằng thoáng qua bóng lưng Tứ , liếc mắt Cố Trạch Mộ vẻ ảnh hưởng. Hắn suy nghĩ một lát qua với Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, gần đây Tứ chuyện gì chọc ngươi vui ?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên : “Thần điện hạ đang gì?”
Mê Truyện Dịch
“Này, ngươi như thế thật vô vị!” Tiêu Hằng cạnh , lấy cùi chỏ đụng đụng : “Ngươi tưởng , gần đây ngươi vẫn thầm chèn ép Tứ . Gần đây Tứ cố gắng, công khóa của hơn nhiều, ngươi còn phạt học thuộc lòng.”
Cố Trạch Mộ nghiêm mặt : “Điện hạ, thần chỉ trách nhiệm với Tứ hoàng tử mà thôi. Căn bản của ngài kém hơn khác, nếu gắng thì sẽ càng cách.”
Hắn chững chạc đàng hoàng như thế cũng khiến cho Tiêu Hằng bắt đầu hoài nghi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng Tiêu Hằng nhanh chóng lấy tinh thần: “Vậy khi nãy đánh cờ đó? Ngươi luôn tính toán cẩn thận mới hành động, từ lúc chúng bắt đầu chơi cờ Tứ phương, ngươi từng thua thảm như thế. Vừa , nếu ngươi truy sát Tứ đến mức lộ sơ hở thì và Diệp Thư An cũng thể thắng ngươi.”
“Điện hạ, đời ai thể luôn thắng mà bại, sống khúc lúc, chuyện cũng bình thường. Về phần ngài thần truy sát Tứ hoàng tử, đây chẳng qua là hiểu lầm mà thôi. Trên bàn cờ, đều là đối thủ của thần.”
Cho dù Tiêu Hằng hỏi thế nào, Cố Trạch Mộ cũng chỉ khẳng định đối xử đặc biệt với Tiêu Tuân. Cuối cùng, dường như Tiêu Hằng cũng thuyết phục, mơ mơ màng màng trở về.
Thường Ngọc thấy thế, nhịn mà lắc đầu . Y là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, đương nhiên Cố Trạch Mộ đang cố ý bắt nạt Tiêu Tuân. mà từ đến nay Cố Trạch Mộ để lộ cảm xúc ngoài, thêm lời đường đường chính chính, cũng khó trách Tiêu Hằng và Tiêu Tuân đều .