“Con ở Thanh Châu cũng qua thanh danh của lão .” Hoắc Vân Châu . Sau đó tiếp: “ mà vãn bối , năm đó, bênh vực lẽ Hạ Nghi Niên, Hạ cũng ở kinh thành, ở thư viện Thanh Sơn luôn ?”
“Chuyện khá trùng hợp.” Chu thị : “Bây giờ Hạ đang lão sư trong phủ chúng .”
Hoắc Vân Châu mở to hai mắt: “Lúc qua văn chương của Hạ , trong lòng vô cùng kính nể, thể xin biểu tỷ tiến cử.”
“Tiến cử cũng thành vấn đề.” Chu thị đáp ứng. “Hạ là ôn hòa, đối với hài tử cũng kiên nhẫn. mà bình thường ông bận rộn sách, chỉ sợ nhiều thời gian.”
“Không , nếu Hạ ở đây, sẽ tạm thời ở kinh thành. Nếu Hạ chịu nhận tử, lẽ sẽ ở lâu đó.”
Chu thị do dự một lát: “Ta thể chủ cho Hạ .”
“Biểu tỷ yên tâm, sẽ khó biểu tỷ.” Hoắc Vân Châu vô cùng khéo léo hiểu lòng . “Đệ sẽ dùng hành động tác động Hạ , nếu ông chịu nhận là phúc phần của , nếu chịu cũng chỉ là duyên, sẽ liều c.h.ế.t dây dưa.”
Đào thị vẫn yên lặng xem bỗng nhiên mở miệng : ” Đại tẩu, Hoắc… Vân Chu lòng như thế thì chúng cũng nên giúp một chút, bảo tới gia thục của nhà chúng . Hạ cũng thể kiểm tra học thức và phẩm hạnh của , tẩu đúng ?”
Chu thị sửng sốt một chút, kinh ngạc mà , dù bình thường nàng cũng sẽ bao giờ chủ động những lời .
Hai mắt Hoắc Vân Châu tỏa sáng: “Được chứ ạ?”
Chu thị gật gật đầu: “Vào gia thục nhà chúng đương nhiên thành vấn đề, trở về sửa sang một viện tử cho , đến lúc đó qua là .”
“Có phiền biểu tỷ quá ?”
“Đệ gọi một tiếng biểu tỷ thì là một nhà, cần khách sáo như thế.”
Hoắc Vân Châu vô cùng vui mừng: “Vậy thì cảm ơn biểu tỷ.”
Thục Huệ : “Đây cũng quá .”
Đào thị cũng nở nụ hài lòng: “Người đúng lắm, thật sự là ai cũng vui vẻ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-176-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cố Trạch Mộ nụ mặt bọn họ, vì khó chịu.
Ăn xong bữa cơm chuyện một hồi, bọn Chu thị về. Vi thị dẫn theo hai đứa con tiễn bọn họ lên xe,
Mấy Cố Thanh Thù đều nhao nhao xuống chiếc xe ngựa cuối cùng , Cố Thanh Chỉ bọn họ bàn bạc cái gì. mà vì ngại ở mặt Vi thị và Chu Trác Chính nên tỏ trưởng tỷ uy nghiêm lôi bọn họ về, chỉ thể bọn họ với ánh mắt cảnh cáo. Sau đó, nàng và Chu thị, Đào thị cùng lên một chiếc xe ngựa.
Mấy Cố Thanh Thù đằng đương nhiên là bàn bạc chuyện oai phủ đầu đại tỷ phu tương . Trước đó, mặc dù Cố Thanh Chỉ theo cách của Cố Thanh Ninh dùng khảo thí để tạm thời ngăn cản hành động của bọn họ, nhưng chuyện hề đại biểu cho việc bọn họ từ bỏ hành động . Chẳng qua là vì nguyên tắc bách chiến bách thắng, cho nên hôm nay đến xem rốt cuộc đối phương như thế nào trở về bàn bạc tiếp.
Cố Thanh Thù : “Ta cảm thấy cũng tệ, trầm tĩnh và ôn hòa, chắc sẽ đối với đại tỷ.”
“Không thể như thế, đây chính là chuyện liên quan đến cả đời của đại tỷ, chúng nhất định thận trọng.” Cố Trạch Hạo xong còn trưng cầu ý kiến của Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, đúng ?”
Cố Trạch Mộ thất thần, cũng thấy gì, chỉ thuận miệng trả lời.
“Vậy .” Cố Thanh Thù cũng gật gật đầu. “Chuyện .”
Ngay lúc bọn họ thảo luận vô cùng hứng khởi, Cố Thanh Vi ôm mặt phát tiếng cảm khái: “Vị Hoắc thiếu gia thật tuấn tú, từng thấy ai mắt như thế!”
Mê Truyện Dịch
Từ nhỏ, Cố Thanh Vi là trọng nhan sắc, ngay cả nhũ mẫu dung mạo cũng thèm , nàng cũng b.ú sữa. Nàng thể xúc động như thế cũng bình thường.
Không ngờ ánh mắt Cố Thanh Thù cũng khẽ chuyển, mà cũng gật đầu: “ thế.”
Chuyện khiến Cố Trạch Hạo lập tức cảnh giác, từ nhỏ tỷ tỷ của tùy tiện, đây là đầu tiên thấy tỷ khen nam nhân khác, như !
Cố Trạch Hạo lập tức bỏ chuyện của Chu Trác Chính qua một bên, hùng hồn : “Nam nhân tuấn tú gì chứ! Quan trọng là nội hàm!”
Cố Thanh Thù hiểu thấu : “Đệ là do dung mạo mới như thế ?”
Cố Trạch Hạo: “…” Tỷ tỷ ruột đ.â.m đao chuẩn hung ác.
Cố Trạch Hạo vuốt mặt, kiên cường : “Cho dù Hoắc Vân Châu tuấn tú nhưng ngộ nhỡ chỉ vẻ bề ngoài là công tử bột gì ?”