Cố Thanh Ninh cũng ý bỏ qua cho : “Hoắc thiếu gia tên là Vân Châu, chữ lót là Vân, cũng chữ lót của tổ tiên ngài gọi là gì?”
Lúc , Hoắc Vân Châu rõ đá tấm sắt, nhưng thể nhắm mắt : “Nhược húy Kính, cũng là đời ông cố của .”
Cố Thanh Thù hai bọn họ đến choáng váng đầu óc, vội vàng hỏi Cố Thanh Ninh: “Cho nên? Chuyện liên quan gì?”
Cố Thanh Ninh vẻ nghiêm túc : “Cho nên, dựa theo cách tính , Hoắc thiếu gia gọi chúng là cô nãi nãi mới đúng.”
“Ha ha!”
Chu Vân Hâm là đầu tiên tiếng, đó tất cả đều ha ha.
Thục Huệ kéo Hoắc Vân Châu qua, trách cứ: “Tiểu tử con suốt ngày trêu đùa khác, bây giờ cảm giác trêu đùa chứ?”
Hoắc Vân Châu lộ vẻ ấm ức, ngay cả cũng nhịn lên. Mặc dù tính cách của ranh mãnh thích trêu đùa, nhưng Cố Thanh Ninh như thế cũng tức giận, còn vẻ như thật với Cố Thanh Ninh: “Người đúng, vẫn bối bái kiến cô nãi nãi.”
Cố Thanh Ninh: “…”
Đám vang.
Vi thị rớt nước mắt, lau nước mắt : “Ta định Vân Châu đụng khắc tinh, ai ngờ đánh giá thấp con . Tính cách ranh mãnh của con từng đổi.”
Chu thị cũng hoà giải: “Được , chúng tính khác. Vậy mà đứa trẻ cũng bàn bối phận, chúng chỉ tính theo tuổi là .”
Mê Truyện Dịch
Đương nhiên Hoắc Vân Châu vui vẻ nhận lấy cái thang : “Lúc đúng, mong rằng chư vị ca ca tỷ tỷ tha thứ cho.”
Tuổi tác lớn lắm, tức giận đến nhanh cũng nhanh, thêm thái độ của Hoắc Vân Châu cho nên dễ dàng thông cảm.
Hoắc Vân Châu nhận lễ vật từ trong tay hạ nhân, chớp mắt với bọn họ, nở nụ : “Cho dù thúc thúc nhưng lễ vật thì vẫn tặng.”
Nụ sáng rỡ như hoa mùa xuân, hề vẻ lo lắng, đơn giản thể lòng .
Bọn Cố Thanh Chỉ choáng váng nhận lễ vật, ngay cả Cố Thanh Thù luôn tùy tiện mặt cũng đỏ lên, dám đối mặt với .
Đợi đến khi đưa đến mặt Cố Thanh Ninh, Hoắc Vân Châu đưa lễ vật cho nàng ngay mà cố ý : “Cô nãi nãi, lễ vật xem như vãn bối tạ tội với , xin vui lòng nhận cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-175-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Đám to.
Cố Thanh Ninh trừng mắt liếc một cái, thầm nghĩ: Tiểu tử thúi vẫn yên đúng .
Ai ngờ nụ của Hoắc Vân Châu càng sâu: “Còn thỉnh giáo tôn tính đại danh của cô nãi nãi, vãn bối cũng thể dựa đại danh của để diễu võ giương oai một phen.”
Cố Thanh Ninh còn kịp chuyện, Cố Thanh Thù ở bên cạnh : “Muội tên là Thanh Ninh, Cố Thanh Ninh.”
“À.” Hoắc Vân Châu : “ Tích chi đắc nhất giả, thiên đắc nhất dĩ thanh, địa đắc nhất dĩ ninh[1]. Tên của cô nãi nãi ý nghĩa sâu xa khí thế hào hùng.”
[1] Đây là những vật xưa đạo: trời đạo mà trong, đất đạo mà yên
Cố Thanh Ninh: “…”
Cố Trạch Mộ cảnh mắt , chẳng tại cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Một khúc nhạc dạo ngắn trôi qua, Vi thị cho chuẩn cơm trưa, đám cũng dần dần trò chuyện khác.
Chu thị và Vi thị một chút đến việc học của Chu Trác Chính, vốn dĩ vẫn sách ở thư viện Thanh Châu, bây giờ trở về kinh thành Vi thị ngóng hồi lâu mới danh tiếng của thư viện Thanh Sơn nên đưa Chu Trác Chính qua bên đó sách. Nàng cũng Cố Trạch Vũ học ở thư viện Thanh Sơn, cho nên hỏi Chu thị về tình hình bên .
Chu thị nhân tiện : “Nếu bàn về kinh thành , thật sự chỗ nào hơn thư viện Thanh Sơn, nhưng mà trong thư viện thế nào cũng rõ. Đợi khi Trạch Vũ trở về, để tự với Trác Chính thì hơn.”
“Vậy cũng quá .”
Thục Huệ liền hỏi: “Lần con bình thường Trạch Vũ ít khi về nhà, trở về là nghỉ mộc ?”
Chu thị lắc đầu: “Là con bảo xin nghỉ, ngoại tổ mẫu trở về, về tình về lý thì cũng nên trở về một chuyến mới .”
Lúc , Thục Huệ mới nhớ : “Ta nhớ con Trạch Vũ bái Phương đại nho thầy, Phương đại nho yêu cầu tử vô cùng nghiêm khác… Tóm ở kinh thành luôn, con trẻ đến gặp lúc nào cũng , cũng đừng lỡ việc học của thằng bé.”
“Nương, thế , trăm thiện hiếu đầu, Phương đại nho cũng vui vẻ.”
Hoắc Vân Châu ở một bên thấy thì tò mò hỏi: “Phương đại nho là Phương Thận ạ?”
Chu thị gật gật đầu: “ .”