mà Cố Trạch Mộ cũng lo lắng, đầu với Bùi Ngư: “Ngươi ngoài .” Dừng một chút, thêm một câu: “Chờ xong việc dẫn ngươi ăn điểm tâm.”
Không thể trải qua mấy tiếp xúc hiểu rõ tính cách của Bùi Ngư. Quả nhiên, vốn dĩ Bùi Ngư còn cự tuyệt, thấy câu phía của thì dứt khoát khỏi phòng.
mà Bùi Ngư rời , trẻ tuổi cạnh Hồng Tùng Nguyên nhúc nhích.
Cố Trạch Mộ : “Sao thế? Đối phó với một đứa trẻ như mà Hồng lão bản cũng cẩn thận ?”
Hồng Tùng Nguyên bình tĩnh: “Tam thiếu gia đừng lo lắng, đây là con trai lão, miệng kín, ngài chuyện gì cũng .”
“Hồng lão bản chắc chứ?” Cố Trạch Mộ nhạt. “Ta Hồng lão bản một miếng ngọc bội tổ truyền nhưng ngờ rơi vỡ. Sau đó mặc dù sửa , nhưng mà vàng bù … Hồng lão bản vẫn trả đúng ?”
Sắc mặt Hồng Tùng Nguyên đổi, ông lên, nghi ngờ mà Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ bất động mặc cho ông .
Qua hồi lâu , Hồng Tùng Nguyên mới xuống nữa, với nhi tử ở bên cạnh: “Con xuống !”
Hồng Thành kinh ngạc : “Cha!”
“Đi xuống.”
Hồng Thành đành bất đắc dĩ xuống.
Sau khi rời , Hồng Tùng Nguyên mới chằm chặp Cố Trạch Mộ, thậm chí hai tay ông còn khẽ run. Chuyện xảy khi ông và Tiêu Dận bao lâu, ngoại trừ hai bọn họ ai . Ông từng , Tiêu Dận cũng thể nào chuyện , đứa nhỏ ?
Lúc nước sôi, Cố Trạch Mộ thành thạo giơ tay pha , động tác vô cùng lưu loát.
Ánh mắt Hồng Tùng Nguyên từ mặt của chuyển qua tay, càng kinh ngạc hơn. Đương nhiên ông nhận cách pha của nào, năm đó khi ông và Tiêu Dận nói chuyện, thỉnh thoảng Tiêu Dận bộc lộ bản lĩnh pha của , còn chế giễu ông bò nhai mẫu đơn. Ông nhiều năm như thế, mỗi một động tác nhỏ, chi tiết nhỏ đều nhớ rõ ràng.
Nếu chuyện năm xưa đứa nhỏ từ , nhưng cách pha thì ! Không thể nào là Tiêu Dận dạy ! Lúc đứa nhỏ đời, rõ ràng Tiêu Dận c.h.ế.t !
Đủ dấu hiệu khiến ông bắt đầu nghi ngờ, vì kết quả quá khó tưởng tượng khiến ông thể tin . Qua hồi lâu, dường như ông mới lấy đủ dũng khí mà hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-171-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cố Trạch Mộ khẽ một tiếng, đưa ly cho Hồng Tùng Nguyên: “Tiểu Viên Tử, từ khi chia tay đến giờ chuyện gì chứ?”
Hồng Tùng Nguyên run tay một cái, chén rơi xuống đất.
Cũng may căn phòng cách âm nên cho dù xảy chuyện gì bên ngoài cũng , nếu thì Bùi Ngư và Hồng Thành xông từ sớm.
Hồng Tùng Nguyên vọt tới mặt Cố Trạch Mộ, bờ môi run rẩy: “Ngài… Ngài là…”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Ta là Tiêu Dận.”
Lúc ngã xuống đất chính là Hồng Tùng Nguyên.
Cố Trạch Mộ giật nảy , dù tuổi tác bạn cũ của cũng lớn , sợ ông ngã xuống sẽ xảy chuyện nên vội vàng đỡ dậy, đưa ông lên ghế bên cạnh.
Hồng Tùng Nguyên nghiến răng chịu đựng xuống, ánh mắt vẫn chằm chằm đối phương: “Sao ngài biến thành thế nào, trường sinh bất lão? Cải lão đồng?”
Cố Trạch Mộ khổ : “Ta đầu thai nữa nhưng quên uống canh Mạnh Bà.”
Thật phơi bày phận mặt Hồng Tùng Nguyên cũng là quyết định khi Cố Trạch Mộ tính toán kỹ càng. Hắn rõ tính cách của lão bằng hữu , tính cách ông màng danh lợi. Năm đó nếu vì ân tình thì ông cũng sẽ giúp những chuyện đó. Bây giờ cho dù đưa bạc cho ông thì ông cũng đồng ý.
Còn nếu dùng địa vị của phủ Uy Quốc công tới dọa Hồng Tùng Nguyên thì Cố Trạch Mộ cũng đối xử với bạn của như thế, càng nghĩ càng cảm thấy nên thật phận . Dù hai giao tình hơn nữa đời, huống chi bây giờ Cố Trạch Mộ cũng dần bắt đầu tin tưởng khác.
Mặc dù ban đầu Hồng Tùng Nguyên khiếp sợ, nhưng khi Cố Trạch Mộ nhiều chuyện thì ông cũng dần chấp nhận, cho dù thoạt vẫn vẻ thích ứng . Dù ai cũng thể chấp nhận chuyện bạn lớn lên cùng đột nhiên biến thành đứa bé.
Hồng Tùng Nguyên Cố Trạch Mộ, khi sợ khiếp sợ và hoài niệm qua , cuối cùng nhớ chính sự.
“Cho nên, ngài đến tìm là cần giúp đỡ ?”
Mê Truyện Dịch
Cố Trạch Mộ cũng già mồm, gật đầu : “.” Hắn xong thì lấy một xấp ngân phiếu đặt mặt Hồng Tùng Nguyên.
Hồng Tùng Nguyên cũng ngờ cho dù bây giờ biến thành đứa bé thì vẫn nhiều tiền như thế. Ông nhịn : “Ta còn nghĩ ngài trả miếng vàng , chuẩn đổ nhiều máu.”