Phụng Triển thấy đối phương khuyên tiếp, khoát tay : “Ngươi yên tâm, Trác Cách sẽ g.i.ế.c . Ông rõ thì ông vốn thể qua Nghiệp Thành. Chỉ cần ông dã tâm xâm chiếm Đại Chu thì sẽ g.i.ế.c .”
Đối phương rõ y cố chấp, chỉ khẽ thở dài một , khuyên nữa.
Trái , Phụng Triển hỏi: “Bây giờ tình hình Đại Chu thế nào?”
“Người của chúng vất vả lắm mới trộn , cũng dám quá lộ liễu. Mặc dù phái châm ngòi nhưng dường như cũng thành quả , tình cảm giữa Thụy vương điện hạ và hoàng đế Đại Chu cực sâu.”
Trên mặt Phụng Triển nở nụ lạnh: “Trước đó ngươi còn một khi leo lên vị trí cao thì tâm tư sẽ đổi. Hoàng gia nào tình cảm, chỉ là lúc ích thì lôi kéo, lúc vô dụng thì những thứ để mượn danh nghĩa trị tội mà thôi.”
“Phụng gia chúng vì hoàng tộc Tiêu thị cúc cung tận tụy đến c.h.ế.t mới thôi, nhưng bọn chúng đối với chúng như thế? Tỷ tỷ của cũng thật lòng đối đãi với Tiêu Dận, đổi chỉ nhận sự lợi dụng và chèn ép của . Hắn giam cầm tỷ tỷ trong cung sáy năm, hại tỷ c.h.ế.t thảm! Thù báo, ngươi bảo cam tâm !”
Người do dự một lát mới khẽ : “ hoàng đế Đại Chu c.h.ế.t , bây giờ hoàng vị là cháu ngoại ruột của ngài đó.”
Phụng Triển nhắc đến Tiêu Trạm, dường như mặt vẻ rung động, nhưng nhanh chóng biến thành lạnh lẽo cứng rắn: “Y và phụ của y cũng là cá mè một lứa, Tiêu gia ai !”
“Được, cho dù hoàng thất , ngài trả thù cũng là chuyện quá khứ nhưng vì ngài phái theo dõi một đứa bé?”
Dường như Phụng Triển nghĩ đến chuyện gì thú vị, khẽ một tiếng: “Có lẽ ngươi , thế của đứa bé …” Y còn dứt lời, bỗng nhiên biến sắc: “Ai?”
Ngay lúc hai đang phòng thì một bé gái bốn năm tuổi đến. Cô bé ăn mặc lộng lẫy, làn da trắng nõn như sữa bò, đôi mắt to sáng rõ, chính là cháu gái Kỳ Nhã của Trác Cách. Nàng thấy Phụng Triển ngọt ngào mà : “Ông.”
Phụng Triển lạnh lùng bé gái, hề để ý, mà sang với : “Mau đưa con bé .”
Kỳ Nhã nghĩ tới nhiệt tình nhưng đối phương lạnh lùng, nàng tủi y. Y ý chí sắt đá, cũng hề động tâm.
Cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, lên ôm Kỳ Nhã khỏi lều.
Bên ngoài sắc trời còn sáng, nheo mắt, gương mặt nhợt nhạt lộ . Hắn mắt phượng đặc trưng của Phụng gia nhưng mang theo khí chất của ngoại . Hắn là con do Phụng Kiệm và một nữ tử ngoại tộc sinh , đó Phụng Triển tìm tới thì luôn theo bên y.
Kỳ Nhã ngoan ngoãn trong n.g.ự.c , hỏi với giọng bi bô: “Bố Nhật Cổ Đức, ông ghét Kỳ Nhã. Mỗi gặp ông đều hung dữ với Kỳ Nhã như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-163-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Trên mặt Bố Nhật Cổ Đức nở nụ ôn hòa: “Không , Kỳ Nhã đáng yêu như thế, cả thảo nguyên đều thích con.”
“ mà ông thích.” Kỳ Nhã giơ ngón tay : “Ông cũng thích ngoại tổ phụ, ngay cả Bố Nhật Cổ Đức, ông đều hung dữ với ngươi như thế.”
Bố Nhật Cổ Đức vẻ mặt ngây thơ của tiểu cô nương, thở dài mà : “Kỳ Nhã, những lời mặt đại nhân.”
“Vì ?”
Bố Nhật Cổ Đức giật , hồi lâu mới khẽ : “Bởi vì, ngài thích đều c.h.ế.t cả .”
Kỳ Nhã lời nặng nề đau thương cỡ nào, nàng mơ màng gật đầu, ngoan ngoãn dựa lên vai Bố Nhật Cổ Đức.
Bố Nhật Cổ Đức lấy tinh thần, nở nụ : “Ngoan, Bố Nhật Cổ Đức dẫn xem chim ưng.”
Nghiệp Thành.
Mê Truyện Dịch
Phụng Linh thành một ngày thao luyện, y lau mồ hôi đầu đó về phía doanh trại. Đồng đội ở bên cạnh vỗ vai y: “A Linh, ngày mai nghỉ, chúng ngõ Hương Phấn chơi .”
Ngõ Hương Phấn là một ngõ nhỏ gái điếm ở Nghiệp Thành. Mấy năm gần đây chiến sự gay gắt, các binh sĩ đến đó mua vui.
Phụng Linh lắc đầu: “Các ngươi , .”
“Lại ?” Đồng đội tỏ vẻ hèn mọn y: “Không sợ nhịn đến c.h.ế.t nghẹn ?”
lúc , một binh sĩ thấy cuộc chuyện của bọn họ, đùa: “Ngươi đừng gọi y nữa, thủ như ngọc vì nương tử đấy!”
“Ai là nương tử, chừng là tướng công đấy!”
Đám vang, dường như Phụng Linh cũng tức giận, thậm chí khóe môi còn cong lên. Dù bận nhưng vẫn ung dung xắn tay áo, giọng điệu ôn hòa như việc nhà: “Không bằng ngươi đến thử xem để xem rốt cuộc ai là tướng công?”
Y lời , mấy trêu ghẹo đều ngậm miệng .