Nam nhân ông gọi là lão sư đầu , cho dù qua ba năm nhưng dường như thời gian để nhiều vết tích mặt y. Y bình tĩnh : “Vương hãn tìm chuyện gì?”
Ba năm , Trác Cách thống nhất bộ thảo nguyên, bây giờ trở thành Vương hãn của bộ ngoại tộc. khi đối mặt với nam nhân thì ông vẫn dè dặt như thủ lĩnh của bộ lạc nhỏ lúc .
Trác Cách khẽ ho một tiếng: “Gần đây thời tiết nóng bức, các nô lệ lâu ngài huấn luyện dũng sĩ, thể ngài khó chịu ?”
Nam nhân khẽ: “Trác Cách, ông học cách quanh co lòng vòng từ khi nào thế? Ông hỏi khi nào khai chiến với Đại Chu thì thẳng?”
Trên mặt Trác Cách hiện lên vẻ điên cuồng: “Lão sư, ba năm ngài các bộ lạc còn quy thuận , cho nên vội tấn công. bây giờ qua ba năm , những bộ tộc lớn thuần phục chúng như chó. Lúc thời cơ chín muồi, rốt cuộc ngài đang chờ cái gì.”
“Ông vội cái gì?”
Câu nhẹ nhàng giống như một chậu nước lạnh xối lên đỉnh đầu Trác Cách, trong phút chốc ông tỉnh táo . Ông dung nhan tuấn mỹ của nam nhân bên cạnh, do dự : “Ta chỉ lo lão sư… Vẫn hoài niệm Đại chu.”
Không ngờ nam nhân giống như chuyện lớn: “Hoài niệm?” Bỗng nhiên y trầm mặc. “Trác Cách, ba mươi sáu kế là do dạy cho ông, mà ông chỉ phụ thuộc một mưu sĩ như mà thôi.”
“Xem khi Vương Hãn thì khác , ngay cả sự nhẫn nại cũng kém xa .”
Nam nhân đầu, lạnh nhạt : “Trác Cách, năm đó nếu nhờ thì đến nay ông chỉ là thủ lĩnh một bộ lạc nhỏ. Hàng năm bộ lạc lớn bóc lột, ngay cả nữ nhân của cũng giữ . Ông đừng quên là ai giúp ông thống nhất Tây Bắc, , bây giờ cánh cứng nên mới nới cũ?”
Trác Cách y nhắc chuyện đó thì vô cũng tức giận hổ, gân xanh cổ cũng nổi lên. Từ khi ông trở thành Vương Hãn thì ai dám nhắc chuyện của ông nữa.
Ông tức giận : “Tuy công lao của ngài nhưng ngài thể thành công thì dựa dũng sĩ là thủ hạ của sinh tử!”
“Đã như thế thì ông tới tìm gì?” Nam nhân lạnh . “Bởi vì ông nhiều năm như thế ngoại tộc thật sự công phá Nghiệp Thành. Mười mấy năm trong tay , bây giờ đổi là Cố Tông Bình cũng .”
Trác Cách thể kìm : “Phụng Triển!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-162-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Thì đây là Phụng Triển lúc nên c.h.ế.t ở chiến trường, nhưng y lưu lạc đến bộ lạc Cát Nhan.
Phụng Triển thấy tên , dường như con ngươi khẽ động, nhưng nhanh chóng biến thành nụ vô tâm: “Sao thế? Nói trúng nỗi lòng nên thẹn quá hóa giận ?”
Trác Cách oán hận : “Ngài đừng quên lúc ngài té xỉu thảo nguyên, là cứu ngài.”
“Ngươi báo đáp ?” Phụng Triển khẽ một tiếng, y nhích gần một chút, trong con ngươi lạnh nhạt mang theo sự đùa cợt cao cao tại thượng.
Trác Cách vô cùng tức giận hất mành lều .
Mà Phụng Triển ông chọc giận cũng để ý, vẫn đang địa đồ đang treo . lúc , bỗng nhiên trong góc khuất vang lên một giọng khàn khàn: “Bây giờ Trác Cách là Vương hãn, còn là thủ lĩnh bộ lạc nhỏ lúc nữa. Ngài nên cãi với ông , thậm chí vạch mặt ông .”
Cảm giác sự tồn tại của vô cùng ít ỏi, đó lúc Phụng Triển chuyện với Trác Cách thì gần như chú ý đến sự tồn tại của .
Phụng Triển quan tâm, thản nhiên : “Thì thế nào?”
“Một khi leo lên vị trí cao thì tâm tư sẽ đổi.” Người . “Nếu năm đó ngài phô trương quá mức thì đến mức chọc hoàng đế Đại Chu nghi ngờ, rơi tình cảnh như thế. Ngài nếm trải đau khổ như thế còn học cách cúi đầu?”
Trong phút chốc, sắc mặt của Phụng Triển đổi, đây là chuyện y chôn đáy lòng nhắc lên nhất. Nếu bất kỳ ai nhắc đến chuyện y đều sẽ tức giận, nhưng mắt nhắc đến, y chỉ đành kiềm con giận xuống.
“Ta cúi thấp đầu sẽ là .”
Phụng Triển lạnh : “Hơn nữa, từng cúi đầu mặt Tiêu Dận, tên Trác Cách là cái thá gì chứ!”
Người thở dài: “Ngài cậy tài khinh như thế, ngộ nhỡ một ngày nào đó chọc giận Trác Cách thì chẳng sẽ mất mạng ?”
“Chẳng lẽ cái mạng của quan trọng ?” Phụng Triển lạnh lùng : “Năm đó, nếu Phụng Kiệm báo cho kịp lúc, diễn tiết mục giả c.h.ế.t thì mạng mất từ sớm . Mấy năm nay, sống thảo nguyên nơi nương tựa chỉ vì báo thù mà thôi.”
Mê Truyện Dịch