Sau chuyện Hoàng Hà lũ lụt, Tiêu Trạm trở thành vị đế vương ôn hòa như xưa, cũng chuyện gì khiến y tức giận như thế.
Trong lòng Nguyên Gia cảm thấy nghi hoặc nhưng chỉ khẽ hỏi: “Hoàng một ngày trăm công ngàn việc, thần quấy rầy ngài.”
“Không .” Tiêu Trạm miễn cưỡng nở nụ . “Trẫm chừng mực, đến tìm trẫm nhất định là việc quan trọng. Có chuyện gì .”
Lúc Nguyên Gia mới đưa thư trong tay lên.
Tiêu Trạm mở xem, kinh ngạc: “Thục Huệ cô mẫu về kinh ?”
Nguyên Gia : “Nếu là những chuyện nhỏ khác thì thần dám phiền hoàng , nhưng mà Thục Huệ cô mẫu phận cao quý, thần đích đưa thư đến cho hoàng .”
Tiêu Trạm gật gật đầu: “Chuyện cũng đúng.” Sau đó y : “Dù khi phụ hoàng mất thì chỉ còn một trưởng bối là Thục Huệ cô mẫu, tất nhiên thể sơ suất. Phủ đại trưởng công chúa nhiều năm ở, tu sửa một phen.”
“Hoàng yên tâm, thần rõ.”
“Ta để công bộ giúp , nếu cần thứ gì chỉ cần tìm Công bộ Thượng thư là .”
“Vậy thần đa tạ hoàng .”
Tiêu Trạm : “Nói gì , Thục Huệ cô mẫu là trưởng bối, chuyện cũng nên . Muội giải quyết chuyện , bây giờ còn khách khí với .” Nói xong những , Tiêu Trạm : “Nói tới lui, cuối cùng đáng tin chỉ tỷ nhà .”
Nguyên Gia ý thức điều gì đó đúng nên hỏi : “Sao đột nhiên hoàng thế, chuyện gì ?”
Tiêu Trạm giống như mở máy hát.
Thì chuyện lũ lụt ở Tương Nam sự quản lý của Thụy vương cũng giải quyết xong. mà ngờ theo tin tức cùng đưa kinh thành thì Ngự Sử vạch tội Thụy vương, là Thụy vương bất mãn ý chỉ của bệ hạ, thầm oán trách với phụ tá.
Ai ngờ Tiêu Trạm xong thì vô cùng tức giận, vốn dĩ y cũng vì chuyện mà hổ thẹn với Thụy vương. Thụy vương phàn nàn với y câu nào, gì đồng ý giúp, bây giờ giải quyết xong chuyện ở Tương Nam .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-161-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Ngự Sử Tiêu Trạm mắng đến m.á.u chó đầy đầu, nếu trong luật ghi g.i.ế.c ngôn quan thì lẽ ông mất mạng . cho dù như thế, Tiêu Trạm vẫn cho đánh gậy ông , còn nổi giận đùng đùng hai chữ “Nham hiểm” để ông mang về treo lên tường.
Song, cho dù như thế thì y vẫn hết giận, lúc gặp Nguyên Gia nên nhịn mà hết với Nguyên Gia.
Trái , Nguyên Gia cảm thấy khó hiểu: “Không nhắc đến chuyện Nhị hoàng than vãn với phụ tá nhưng Ngự Sử , ai cũng quan hệ của hoàng và Nhị hoàng . Ngự Sử kẹp đầu cửa mà châm ngòi ly gián thế chứ?”
Nguyên Gia như thế, Tiêu Trạm cơn giận cho choáng váng cũng dần tỉnh táo .
“Muội đúng, chuyện cũng đáng nghi, xem phái điều tra.”
Mê Truyện Dịch
Mặc dù Tiêu Trạm như nhưng Nguyên Gia yen lòng. Chẳng qua là phụ hoàng vẫn luôn ở trong cung, chuyện nàng đám dùng thư đưa qua nên lúc mới nghĩ đến chuyện tìm mẫu hậu. Ai ngờ hạ nhân báo , Cố Thanh Ninh và những tỷ khác cùng phủ Khánh Dương Hầu, vì thế nàng mới cho xe ngựa dừng ở đường mà từ phủ Khánh Dương Hầu về phủ Uy Quốc công qua.
Cố Thanh Ninh nhíu mày: “Nghe con thế thì chuyện cũng thật đáng nghi. mà con nghi ngờ chuyện ở lưng xúi giục cũng chứng cứ, hãy điều tra cho rõ ràng hẵng .”
Nguyên Gia do dự : “Người xem chuyện nên cho phụ hoàng ?”
Cố Thanh Ninh sửng sốt, nàng chỉ thể thầm than chiếc bóng mà Tiêu Dận để trong lòng nữ nhi quá sâu. Khi xảy chuyện, dường như đầu tiên Nguyên Gia nghĩ tới cũng là , giống như xem là thần chuyện gì cũng .
Nàng bình tĩnh , lắc đầu : “Nói cho cũng bao nhiêu tác dụng, dù bây giờ cũng đế vương, chỉ là đứa trẻ bình thường. Cho dù lẽ cũng giúp bao nhiêu.”
nàng vẫn thêm một câu: “ chờ trở về sẽ với .”
Nguyên Gia thấy thì thất vọng, song nàng vẫn gật đầu: “Nữ nhi .”
Tây Bắc, vương đình bộ lạc Cát Nhan.
Tuy thu nhưng ban ngày nắng vẫn gắt, thiêu đốt thảo nguyên vẻ ố vàng.
Trác Cách lau mồ hôi trán, xốc mành lều . Vốn dĩ trong lòng ông sốt ruột nhưng khi lều vải thì dần bình tĩnh . Ông vẫn giống như lúc , cung kính hành lễ với bóng lưng : “Lão sư.”