“Nô tỳ…”
“Được , lời với đại sư Hành Không, ngươi giữ cửa .”
Bùi Ngư còn điều gì đó, nhưng nàng sợ khí thế của Cố Trạch Mộ cho nên đành nhếch miệng tức giận .
Lúc Cố Trạch Mộ mới với Hành Không: “Để đại sư chê .”
“Tiểu cô nương tâm tư thuần khiết, thiên phú dị bẩm, thật hiếm thấy.”
Không ngoài, Hành Không cũng đoán phận của Cố Trạch Mộ từ sớm. Cố Trạch Mộ cũng giả vờ là trẻ con mặt ông nữa: “Lần đến tìm đại sư là chuyện thỉnh giáo đại sư.”
“Ồ?”
“Nếu chuyện kiếp tại hạ phiền nhiễu, đại sư cách gì giải quyết ?”
Hành Không : “Bần tăng thể hỏi rốt cuộc nhân quả thế nào ?”
Cố Trạch Mộ do dự một lát mới trả lời: “Luân thường.”
Trên mặt Hành Không cũng lộ vẻ giật , trái ôn hòa : “Đó là vì thí chủ vẫn thoát khỏi kiếp , ngài từng buông xuống nhân cho nên mới kết quả.”
“Ý của đại sư chẳng lẽ bảo buông bỏ kiếp , quên phận của , xem nhân kiếp thành lạ quan hệ ?”
“ thế.” Hành Không . “Chẳng lệnh khá ?”
là như thế, dường như khi trùng sinh Cố Thanh Ninh buông bỏ chuyện cũ , nàng an tâm Cố Thanh Ninh. Nếu lúc Nguyên Gia phát hiện phận thì nàng sẽ quấy rầy cuộc sống của Nguyên Gia.
Cố Trạch Mộ thoải mái như nàng . Dĩ nhiên thể chậm rãi buông bỏ quyền lực, buông bỏ phận đế vương, nhưng nếu cắt đứt với kiếp thì cảm thấy thoải mái.
Chẳng qua Hành Không cũng cho , trừ chuyện đó còn cách nào khác.
Nói cách khác, nếu như thấy quỳ xuống Tiêu Trạm sẽ sét đánh thì chỉ thể quên Tiêu Trạm là con của , lấy phận thần tử đối mặt với đối phương.
Chuyện cũng nghĩa là từ đó về , phận quân thần phụ tử sẽ đổi. Trong phút chốc, chuyện khiến cho Cố Trạch Mộ thể tiếp nhận .
Cố Trạch Mộ thở dài trong lòng, nhưng vẫn cảm ơn đại sư Hành Không, đó trong lòng mang đầy tâm sự ngoài.
Vốn dĩ Bùi Ngư đang xổm cây trong sân kiến, thấy Cố Trạch Mộ thì lập tức đuổi theo , đúng là một tấc rời theo nghĩa đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-157-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Cố Trạch Mộ cũng tâm trạng quan tâm nàng, chỉ thể mặc kệ nàng.
Xe ngựa từ Thiên Phật Tự chạy thẳng về kinh thành, trong đầu Cố Trạch Mộ vẫn còn đang suy nghĩ đến lời Hành Không. Lúc đang buồn bực thì Bùi Ngư : “Hình như theo chúng .”
Vào lúc , đúng lúc xe ngựa chạy thành, hai bên đường phố vang lên tiếng huyên náo, nhưng Cố Trạch Mộ vì một câu của Bùi Ngư mà cả run lên, vén rèm về phía .
Bùi Ngư tiến đến bên cạnh, chỉ mấy : “Mấy vẫn lén ngài. Còn dắt ngựa , nô ty phát hiện từ cổng Thiên Phật Tự vẫn theo chúng .”
Bùi Ngư chỉ mấy hề chút đặc biệt nào, trông cực kỳ bình thường. Nếu nàng cố ý vạch trần thì Cố Trạch Mộ cũng sẽ phát hiện.
Hắn trầm mặt thản nhiên, chỉ bảo xa phu lái xe ngựa đến lâu bên cạnh. Hộ vệ cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn theo chỉ thị của .
Mê Truyện Dịch
Xe ngựa ngừng , xa phu dắt ngựa đến bên cạnh chờ đợi. Cố Trạch Mộ tiểu nhị dẫn thẳng lâu, ở một nhã gian lầu hai.
Vừa lúc nhã gian gần cửa sổ, từ góc độ sang đúng lúc thể thấy tình hình ở đường.
Lúc Cố Trạch Mộ mới với Bùi Ngư: “Ngươi nhận mấy đó ?”
Bùi Ngư thăm dò thoáng qua, gật gật đầu: “Có thể.”
“Vậy một lát ngươi và A Thanh xuống bắt một lên.”
Bùi Ngư lắc đầu: “Không , nô tỳ ở cạnh bảo vệ ngài.” Cho dù Cố Trạch Mộ khuyên thế nào thì nàng cũng đồng ý.
Cố Trạch Mộ chỉ thể nhượng bộ mà cầu việc khác: “Vậy ngươi chỉ đó chứ.”
Lúc Bùi Ngư mới đồng ý.
Cố Trạch Mộ hiệu cho hai tên hộ vệ: “Một lát các ngươi ngoài, dựa theo sự hướng dẫn của Bùi Ngư mà bắt một trở về, xem rốt cuộc đối phương lai lịch gì?”
Hộ vệ do dự: “ nếu như chúng bắt , thiếu gia ở đây một chỉ sợ an .”
Bùi Ngư lập tức bất mãn : “Ai ngài ở một , !”
“…” Hộ vệ từng giao thủ với Bùi Ngư, chỉ thấy nàng là tiểu cô nương nên câu trong lòng.
Bùi Ngư hầm hừ : “Ít nhất còn thấy theo dõi, các ngươi , rõ mạnh hơn các ngươi!”