“Ai là vì vinh hoa phú quý, chừng yêu điện hạ nên mới rời đấy!” Thụy vương phi cố ý .
“Nếu như nàng thâm tình như lời nàng thì nên tôn trọng . Ta với nàng về lời hẹn ước với nàng từ sớm nhưng nàng thất hứa, chẳng lẽ đó là yêu ? Thật sự quá buồn mà.”
Thụy vương xong : “Được , nàng cũng cần dò xét , tình cảm của bản vương dành cho vương phi trời đất chứng!”
“Ba hoa!”
Ngay lúc Thụy vương và vương phi ngọt ngào vui vẻ thì ở một viện khác trong vương phủ, Hàn trắc phi oán hận nắm chặt khăn, ánh mắt lộ vẻ oán độc.
Cố Trạch Mộ khỏi cửa cung, xe ngựa của phủ Uy Quốc công chờ ở ngoài cửa từ sớm. Hắn cảm thấy dường như trải qua mấy đời, mặt nạ vốn đang treo mặt rơi xuống, khẽ thở lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy “Lộc cộc” về phía phủ Uy Quốc công, nhưng đến một nữa đột nhiên Cố Trạch Mộ gọi xa phu , thẳng đường cái.
Hắn dựa bên cửa sổ, vén rèm lên, thấy một cửa hiệu quen thuộc, một vài kí ức xa xưa bỗng nhiên ùa về. Khi đó, và Phụng Trường Ninh mới thành , một xuất cung việc, lúc trở về vì dỗ Phụng Trường Ninh mà mua chút điểm tâm ở cửa hàng nàng thích ăn. Chuyện chỉ là một việc nhỏ mà thôi, ngờ Phụng Trường Ninh nhớ kỹ chuyện .
Hắn nhớ đến Cố Thanh Ninh, bên môi nhịn mà nở nụ .
Khi đến nơi đó, dẫn theo hộ vệ xuống xe cửa hàng, tự chọn mùi vị mà nàng thích, đó mới cầm hộp điểm tâm lên xe nữa. mà lúc lên xe, đột nhiên cảm thấy gì đó , thì thấy gì cả.
Hộ vệ xe nhịn mà : “Tam thiếu gia, thế ạ?”
Cố Trạch Mộ cẩn thận về phía , xác nhận chuyện gì, lúc mới trở xe ngựa: “Không gì.”
Đến lúc trở về nhà, Cố Trạch Mộ trở về viện của mà cầm điểm tâm đến viện của Cố Thanh Ninh. Ai ngờ thì đối mặt với một gậy, may mà phản ứng nhanh, thể trốn về phía .
Người đối điện kêu lên một tiếng “A”, đó ập tới. Cố Trạch Mộ nhíu mày tránh về , nhưng mà ngờ cổ tay của đối phương linh hoạt giống như rắn, thấy né chuyển hướng giữa đường, cây gậy sắp đánh về phía .
Bỗng nhiên trong viện vang lên giọng của Cố Thanh Ninh: “Dừng tay!”
Khó khăn lắm cây gậy mới dừng ở bả vai Cố Trạch Mộ, đó mới chủ nhân nó thu .
Cố Trạch Mộ vô thức đổ mồ hôi lạnh cả , lúc mới thấy rõ tướng mạo ở mặt. Đó là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo vải bình thường, nhưng gương mặt lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-155-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Nàng mang theo cây gậy viện, Cố Trạch Mộ cũng nhíu mày cầm điểm tâm . Vừa lúc thấy Cố Thanh Ninh ở cửa gian phòng, tiểu cô nương hấp tấp chạy tới: “Tiểu thư, một chiêu của nô tỳ thế nào?”
Cố Thanh Ninh tức giận : “Suýt chút nữa ngươi đánh , ngươi đây?”
“Không do nô tỳ ? Hắn thông báo tới như , nô tỳ còn tưởng rằng !”
“Ngươi từng thấy qua nào lùn thế ?”
Cố Trạch Mộ: “…”
Mê Truyện Dịch
Bùi Ngư chu mỏ một cái: “Sao thể dùng chiều cao để phán đoán chứ! Năm đó nô tỳ theo cha hành tẩu giang hồ, những lùn nữa!”
Cố Trạch Mộ nổi nữa: “Cố Thanh Ninh, rốt cuộc đang gì hả?”
Cố Thanh Ninh thấy mặt đen thui, nàng nghĩ đến cảnh tượng suýt chút nữa tiếng. Sau đó nàng ho khan hai tiếng giới thiệu: “Nàng là Bùi Ngư, là hộ vệ mới thu nhận.”
“Hộ vệ?”
Cố Thanh Ninh với Bùi Ngư: “Đây là con trai cùng một với , Tam thiếu gia phủ Uy Quốc công, Cố Trạch Mộ.”
Cố Trạch Mộ: “… Muội gọi một tiếng ca ca sẽ c.h.ế.t ?”
Cố Thanh Ninh hừ một tiếng, phản ứng với .
Cố Trạch Mộ cảm thấy bực mà , suýt chút nữa xoay rời . Ai ngờ đột nhiên Bùi Ngư hít mũi một cái: “Cái gì đó? Thơm quá! Có hạt vừng, đậu phộng, óc chó…”
Cố Thanh Ninh theo ánh mắt của nàng về phía chiếc hộp Cố Trạch Mộ cầm trong tay: “Đây là cái gì?”
Cố Trạch Mộ phát hiện, chỉ thể đưa hộp qua: “Trên đường thấy nên thuận tiện mua cho .”
Cố Thanh Ninh cầm lấy hộp, mở xem hiểu rõ, cố ý : “Từ hoàng cung về phủ Uy Quốc công vòng qua Bách Vị Các mua điểm tâm, thuận đường của ngươi cũng đủ xa đấy.”
“Cố Trạch Mộ, ngươi thành thật một chút sẽ c.h.ế.t ?”