Lúc nàng hoàng hậu, cũng thắt lưng buộc bụng, kêu gọi hậu cung cùng mệnh phụ quyên bạc quyên vật giúp nạn dân, nhưng phần lớn đều xuất phát từ trách nhiệm hoàng hậu, nàng bao giờ khỏi cung đình, tận mắt xem nạn dân hoàng thành, cảm thụ mạng trầm trọng.
Nàng là hoàng hậu của một quốc gia, chỉ là thê tử của đó, nàng hưởng thuế do bá tánh cung cấp nuôi dưỡng, bá tánh trong thiên hạ đều là con dân của nàng. Nàng thể nhiều, chỉ đem bộ tâm lực đặt tiểu tình tiểu ái.
Cố Thanh Ninh cảm thấy hổ thẹn, nàng rõ ràng là mẫu nghi thiên hạ, nhưng gì.
_______________________
Đào thị phát xong một hồi cháo, Lục Liễu sợ nàng mệt mỏi, liền tiếp nhận múc cháo, Đào thị xoa tay đau nhức, Cố Thanh Ninh phát ngốc, vội vàng qua, kéo nàng lòng:
- Thanh Ninh, ? Mẫu ở đây.
Cố Thanh Ninh lấy tinh thần, thấy Đào thị lo lắng nàng, nàng lắc đầu:
- Nương, .
Đào thị duỗi tay sờ trán nàng, thấy nóng, trong lòng chút hối hận, nữ nhi từ nhỏ cẩm y ngọc thực sinh hoạt phú quý, sợ là thảm trạng của nạn dân dọa sợ.
Mê Truyện Dịch
Nàng vội vàng lôi kéo Cố Thanh Ninh tới xe ngựa.
- Thanh Ninh dọa ?
Cố Thanh Ninh trán Đào thị đầy mồ hôi, nàng nhấp môi, lấy khăn tay lau giúp Đào thị.
Đào thị sửng sốt, tươi , khen :
- Thanh Ninh thật ngoan.
Cố Thanh Ninh khuôn mặt Đào thị phơi nắng đến phiếm hồng, nàng hỏi:
- Sao nương giống những phụ nhân trong phủ khác, đem chuyện đó giao cho hạ nhân , cũng là phúc đức ? Người phận tôn quý, vất vả như .
Đào thị suy nghĩ, mới :
- Ngoại tổ mẫu của ngươi từng , việc thiện chỉ vì tích đức, còn vì tâm an. Ta bản lĩnh gì, tính toán rõ ràng lắm, nhưng tự đến xem, liền bỏ bao nhiêu gạo mới thể khiến khác ăn no, thời tiết nóng nực bọn họ dễ sinh bệnh, nấu một chút dược liệu cũng tốn bao nhiêu bạc, đông quá lạnh, sẽ chuẩn nhiều củi lửa, đốt thêm mấy đống lửa, chừng thể cứu sống một hai .
Đào thị vuốt đầu Cố Thanh Ninh, về phía nạn dân, ôn nhu :
- Thanh Ninh, so với bọn họ, chúng sinh mệnh , đây là trời cao ban ân, cho nên chúng cảm ơn. Ta những chuyện là trong khả năng của , với dù chỉ là việc nhỏ, nhưng thể cứu mạng khác, liền cảm thấy thỏa mãn.
Cố Thanh Ninh gì, đúng , đời thể tranh đấu quá nhiều, nhưng tranh nhiều đồ vật ích lợi gì ? Sinh mang đến, tử mang , cuối cùng ở trong sách sử chỉ lưu một câu bình luận.
Nàng sống hai đời, còn bằng Đào thị việc thông thấu.
Lúc hai đang chuyện, phía bên nạn dân đột nhiên xôn xao, Đào thị vội vàng qua, Cố Thanh Ninh cũng theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-147-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
Liền thấy vài xô đẩy một thiếu niên gầy yếu, sắc mặt thiếu niên tức đến đỏ bừng, tay nắm chặt một cái chén.
Đào thị vội vàng hỏi Lục Liễu:
- Đã xảy chuyện gì?
Lục Liễu :
- Nô tỳ cũng rõ, chỉ thấy bọn họ đột nhiên ầm ĩ, đó liền đuổi đứa nhỏ khỏi đội ngũ.
Nghe nàng như , nạn dân nóng nảy, một nạn dân :
- Phu nhân, lúc nãy tiểu tử lấy một chén cháo ở lều cháo bên , còn tới đây xếp hàng đoạt cháo với chúng .
- , thể như a!
- Chúng đều yên lặng đợi ở bên , đói sắp chết, còn rối loạn?
Đám nạn dân ngươi một lời một câu, Đào thị vội vàng xua tay, đừng nữa, đó về phía thiếu niên .
Chỉ là nàng còn đặt câu hỏi, bụng vị thiếu niên bỗng nhiên phát “ọc ọc”, thiếu niên ngẩng cao cổ :
- Bên phát nào cháo, là canh còn kém xa, ăn no, thể qua bên xếp hàng!
Hắn , nạn dân tức giận xúc động.
- Mọi đều chỉ mong ăn để sống, ngươi còn ăn no?
- Đuổi .
Đào thị chút nôn nóng, chỉ là nên gì, liền thấy thiếu niên trợn trắng mắt, ngã lăn xuống đất.
Khiến đám hoảng sợ.
Một cẩn thận , bỗng nhiên :
- Sao ngã xuống đất, lẽ sinh bệnh?
- Chẳng lẽ là…Ôn dịch?
Tứ phía yên tĩnh, đó đồng thời lui về phía một bước.
Đào thị dở dở , tuy thiếu niên gầy, nhưng ánh mắt thanh triệt, thanh âm cũng sinh khí, nào giống mắc ôn dịch, nhưng nàng vẫn sai thỉnh đại phu tới đây, sai nâng thiếu niên qua một bên.
Cố Thanh Ninh chằm chằm khuôn mặt của thiếu niên , Đào thị chút nghi hoặc: