“Mọi chuyện đều thuận lợi, các cứ yên tâm !
Muội vì mệt quá mà ngất , giờ đang ngủ, nhất đừng đánh thức, để nàng ngủ một giấc thật ngon.
Tiếp theo chỉ cần thuốc hằng ngày, nhiều nhất hai tháng gương mặt nhất định sẽ hồi phục như cũ.
Về phần kiêng kỵ trong ăn uống, sẽ dặn dò rõ ràng.”
Sợ bọn họ lo lắng, Thẩm Dư Bạch cặn kẽ.
Tâm trạng treo lơ lửng của Tạ Trường Ninh cuối cùng cũng buông xuống:
“Dư Bạch, vất vả cho con .
Ta thấy con cũng mệt, mau xuống nghỉ ngơi , ở đây phụ con và trông là đủ .”
Phó Chỉ cũng thở phào một .
Điều lo lắng nhất chính là Châu Châu, mỗi thấy gương mặt nhi nữ, tim như d.a.o cắt.
Chỉ cần thể chữa khỏi mặt cho con, bảo trả bất cứ giá nào, cũng cam tâm.
Hắn cũng giục Thẩm Dư Bạch nhanh chóng nghỉ ngơi.
Lần Thẩm Dư Bạch ngoan ngoãn lời, chủ yếu là vì thực sự kiệt sức.
Tinh thần căng thẳng đến cực điểm, dám lơ là dù chỉ một chút, ánh mắt dán chặt d.a.o mổ tay, sai lệch một li.
Đổi là ai, e cũng chẳng chịu nổi.
Trước đó, Tạ Trường Ninh khăng khăng đợi ngoài cửa.
Khi Châu Châu bình an, nàng cùng Phó Chỉ mới bước sang phòng ấm bên cạnh.
Trong phòng ấm đốt long sưởi, nóng ập mặt, góc phòng mấy chậu lan đang nở rộ, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp nơi.
Đứng bên ngoài lâu, Phó Chỉ liền sai Du ma ma nấu gừng nóng.
Du ma ma hiểu ý, đặt chén gừng xuống lập tức lui .
Trong phòng chỉ còn Tạ Trường Ninh và Phó Chỉ.
Thời gian qua xảy quá nhiều chuyện, đây là đầu tiên bọn họ thể bình tĩnh, ngoài, chỉ hai .
Phó Chỉ mong mỏi từ lâu, cuối cùng họ cũng thể thật sự trò chuyện một .
“Tuế Tuế, tước vị Hầu phủ rốt cuộc cũng kế thừa.
Ta định để hai đứa nhỏ nhận tổ quy tông, nàng thấy thế nào?”
Riêng tư, vẫn gọi Tạ Trường Ninh là Tuế Tuế.
Dư Bạch và Châu Châu một phận quang minh chính đại, chuyện nàng gật đầu mới .
Tạ Trường Ninh vội trả lời.
Nàng cũng từng nghĩ tới vấn đề .
Nếu Phó Chỉ chỉ là Thượng thư bộ Hình, thì hai đứa nhỏ dĩ nhiên nên nhận tổ quy tông.
sắp đăng cơ .
Mà nàng… Hoàng hậu.
Một khi để Phó Chỉ nhận con, Dư Bạch sẽ là Đại hoàng tử, Châu Châu sẽ là công chúa, tất nhiên ghi ngọc điệp hoàng gia.
Châu Châu thì , một công chúa cũng chẳng ảnh hưởng ai.
Dư Bạch thì khác.
Cho dù chẳng màng ngôi vị , thì cũng sẽ vô trừ khử .
Phó Chỉ chắc chắn sẽ lập hậu, tương lai còn nhiều phi tần.
Nàng chỉ một đứa nhi tử là Dư Bạch.
Phó Chỉ tuyệt đối chỉ mỗi Dư Bạch, ắt sẽ nhiều con cái.
Hoàng gia vốn tình .
Từ xưa đến nay, tương tàn chẳng ít.
Nàng tuyệt đối thể để Dư Bạch sa hiểm cảnh.
“Không cần , phận của Châu Châu và Dư Bạch là .
Sau cứ để chúng mang họ !
Như thể tránh ít phiền toái.”
Phó Chỉ: “……”
Hắn mà!
Một khi lên ngai vàng, chỉ thê tử, mà ngay cả nhi tử, nhi nữ cũng chẳng dính dáng đến !
May là… may là sớm chuẩn …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/ngoai-truyen-7-han-van-chi-la-mot-ke-co-doc.html.]
Nếu đến cuối cùng, vẫn chỉ là kẻ cô độc một .
Chết , đến một cái chậu đất cũng chẳng ai đập cho.
Văn võ bá quan mà , chẳng hiểu sẽ lo lắng đến mức nào!
Thấy im lặng, Tạ Trường Ninh :
“Ta như , trong lòng hẳn vui.
thể để Dư Bạch gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến tâm tình của một phụ , cũng điều đó xảy , đúng ?”
Ánh mắt Phó Chỉ thoáng ảm đạm:
“Ta hiểu ý nàng. Nàng yên tâm, tuyệt đối sẽ miễn cưỡng.
Để nghĩ kỹ, chờ lễ đăng cơ hẵng quyết định.”
Thấy dứt khoát, Tạ Trường Ninh liền , cuối cùng nhất định sẽ đồng ý.
Bởi tất cả đều là vì Dư Bạch.
Nàng nhắc đến một chuyện khác, điều nghi hoặc luôn vướng bận trong lòng:
“Chàng thật sự là Thẩm gia ?”
Chỉ là dịp hỏi .
Chuyện quá mức trùng hợp, khiến nàng vẫn thấy thật.
Phó Chỉ gật đầu:
“Ngay khi âm mưu của Tề phi, Chúc ma ma tìm tới.
Khi mới phận thật sự của .
tiết lộ, vì Tề phi nhất định sẽ vạch trần quan hệ giữa và nàng mặt .
Bà mưu tính bao năm chẳng để hủy hoại chúng , con cái chúng mang danh con hoang ?
Ta thể để bà toại nguyện.”
Nhắc đến Tề phi, trong mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo.
Giờ thì Tề phi vẫn sống, chỉ là sống bằng chết.
Ngày ngày đều thái y chăm sóc cẩn thận.
Bà chỉ sống, mà còn sống thật lâu, thật lâu.
Tạ Trường Ninh cứ nghĩ bịa chuyện, ngờ thực sự là Thẩm gia.
là tạo hóa trêu ngươi.
“Tuế Tuế, vị trí phu nhân Tĩnh An Hầu chỉ nàng mới xứng đáng.
Chờ lễ đăng cơ, nàng thể đưa Châu Châu…”
Hắn khựng .
“Còn cả Dư Bạch, cùng dọn về Hầu phủ.”
Tạ Trường Ninh nghĩ nhiều.
Thẩm Dư Bạch dù mệt, nhưng vẫn yên tâm về Châu Châu, chỉ nghỉ ngơi một canh giờ.
Trời tối hẳn.
Vậy mà Châu Châu vẫn tỉnh.
Mọi đều tụ tập quanh giường nàng.
Mặt và cổ Châu Châu đều quấn đầy băng, chỉ còn lộ đôi mắt.
Dù qua mấy canh giờ, trong phòng vẫn còn nồng nặc mùi máu, nghĩ thôi cũng nàng mất nhiều máu.
Tạ Trường Ninh đau lòng chịu nổi.
Mọi đều chăm chú Châu Châu.
Thẩm Dư Bạch bắt mạch cho , lo sợ gì sơ suất.
Theo lý thì giờ nàng cũng nên tỉnh .
Một lát , buông tay.
Ngoài cơ thể suy yếu, gì bất thường.
Thấy phụ mẫu đều lo lắng , trấn an:
“Muội , chờ thêm chút nữa, chắc chắn sẽ nhanh tỉnh thôi...”
Chưa dứt lời, Châu Châu khẽ rên một tiếng, từ từ mở mắt.