Một khắc cũng dám chậm trễ, khi Phó Chỉ chạy đến tiền viện thì sự chuẩn xong, chỉ còn chờ .
“Châu Châu, đừng sợ…”
Tạ Trường Ninh dỗ dành nhi nữ, đến giữa chừng thì nghẹn ngào thể kiềm chế.
Phó Chỉ khẽ vỗ vai nàng, dịu giọng :
“Yên tâm, Dư Bạch ở đây, Châu Châu nhất định sẽ .”
Ngược chính Châu Châu chẳng hề sợ hãi, bởi vì nàng sắp tái sinh trong lửa.
“Mẫu , vui mới đúng.
Từ nay về con cũng thể giống những cô nương khác, mặc y phục đẽ, đường đường chính chính xuất hiện .”
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Trường Ninh, từng chữ từng chữ .
Tạ Trường Ninh gật đầu thật mạnh.
Ra khỏi phòng, nước mắt nàng ngừng tuôn rơi.
Phó Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng:
“Đừng sợ, ở đây.”
Trong phòng chỉ còn Thẩm Dư Bạch và Châu Châu.
Không cho khác .
Một là vì sợ họ chịu nổi cảnh tượng sắp sảy .
Hai là đông dễ mang theo vi khuẩn, lợi cho vết thương của Châu Châu.
“Châu Châu, chuẩn xong ?
Ca ca sắp bắt đầu .
Muội chỉ cần thả lỏng, đừng nghĩ gì hết.
Ta sẽ châm cứu cho giảm đau, nhưng dẫu vẫn thể đau một chút.
Nếu chịu nổi, nhất định với ca ca ngay.”
Thẩm Dư Bạch dịu giọng dặn dò.
Châu Châu thấy tay ca ca đeo một đôi găng tay trắng mà nay nàng từng thấy.
Trên khay bên cạnh bày đầy d.a.o nhỏ, lớn nhỏ khác , ánh lạnh loé lên, thôi cũng vô cùng sắc bén.
Nàng khẽ gật đầu:
“Ca ca cứ chữa trị cho , sợ , thật sự một chút cũng sợ.”
Nói nàng từ từ nhắm mắt.
Nàng cảm nhận ca ca đang châm kim, đó mặt trở nên tê tê, rõ ràng cảm nhận lưỡi d.a.o đang rạch mặt .
Đau?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/ngoai-truyen-6-tai-sinh-trong-lua.html.]
Tất nhiên là đau.
vẫn trong phạm vi nàng chịu .
Chẳng mấy chốc, mồ hôi ướt đẫm nàng.
Thẩm Dư Bạch xót xa vô cùng.
Châm cứu chỉ thể giảm bớt phần nào đau đớn, tác dụng của ma phí tán cũng chỉ như thế, mà cho việc phục hồi vết thương.
Đáng hận , nơi thuốc gây mê.
Nếu thì Châu Châu chịu đựng nỗi khổ .
Trong phòng lặng như tờ.
Thời gian như kéo dài đến vô tận.
Tạ Trường Ninh và Phó Chỉ chờ ở cửa, hai nóng ruột như lửa đốt, chỉ là Phó Chỉ biểu lộ mà thôi.
Lúc buộc vững vàng, mới thể chỗ dựa cho Tuế Tuế.
Để khỏi quấy rầy Thẩm Dư Bạch, Tạ Trường Ninh dám , cũng chẳng dám phát chút âm thanh nào.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, môi mím chặt.
Mỗi ngẩng đầu, nàng đều thấy Phó Chỉ.
Dẫu chẳng gì, nhưng Tạ Trường Ninh cảm thấy vô cùng yên tâm.
Bởi nàng , nàng một , Phó Chỉ vẫn ở ngay đây, đồng hành cùng nàng.
Ngoài , tuyết vẫn rơi.
Trên trán Phó Chỉ lấm tấm mồ hôi mịn, đủ thấy lo lắng đến nhường nào.
Chớp mắt qua hai canh giờ, trong phòng vẫn động tĩnh.
Trái tim Tạ Trường Ninh treo lơ lửng, lâu như , vì Dư Bạch vẫn ?
Lẽ nào… thuận lợi?
Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng chợt biến đổi.
Ngay lúc nàng gần như sụp đổ, Phó Chỉ khẽ nắm tay nàng, giọng thấp nhưng ôn nhu đến tột cùng:
“Nàng tin Dư Bạch, càng tin Châu Châu!”
Tạ Trường Ninh gật đầu, hít sâu một , cố gắng bình tâm trạng.
Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua.
Cánh cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng mở .
Thẩm Dư Bạch với vẻ mặt mệt mỏi bước , hai lập tức lao đến đón.
Tạ Trường Ninh vội vàng hỏi:
“Dư Bạch, Châu Châu… tình hình thế nào ?”