Phó Chỉ lưng với họ, trong mắt nhanh chóng thoáng qua một tia .
Hắn ngay mà, Tuế Tuế của vốn dĩ mềm lòng nhất!
Thẩm Dư Bạch và Châu Châu lập tức bước tới, đưa tay đỡ lấy .
Phó Chỉ hiệu bảo bọn họ buông .
Hắn từng bước tiến đến mặt Tạ Trường Ninh, chắp tay hành lễ:
“Đa tạ phu nhân.
Quả thực ở , ở bên hai đứa nhỏ thêm vài ngày.
Trước khi đăng cơ, xin phu nhân cho phép lưu phủ .
Ta thật sự chỉ ở cạnh các con thêm một chút nữa!
Đặc biệt là lúc Dư Bạch đang chữa trị gương mặt cho Châu Châu, khi con bé yếu đuối nhất, phụ bên cạnh.”
Tạ Trường Ninh nghĩ ngợi một lát.
Dù cũng chỉ ba ngày, để ở cũng .
Thế là nàng gật đầu.
Để bầu bạn cùng hai đứa trẻ thêm chút thời gian, cũng là điều .
Thẩm Dư Bạch vốn định băng bó vết thương cho Phó Chỉ, nhưng từ chối.
Theo lời thì, chút thương tích nhỏ giao cho thái y là , bằng thì nuôi dưỡng họ để gì?
Hắn Thẩm Dư Bạch chuyên tâm chữa trị gương mặt cho Châu Châu.
Nghe , Thẩm Dư Bạch cũng cố chấp nữa.
Lập tức gọi chuẩn thứ, bắt tay việc trị thương cho .
Con bé còn đang tuổi lớn, càng chữa sớm thì hồi phục càng nhanh.
Quản gia Triệu mà.
Có một tật nhỏ: chính là quen giường.
Biết tin Phó Chỉ rời , ông mừng rỡ ôm gối, chuẩn trở về phòng ngủ một giấc thật ngon.
Nào ngờ, ném gối lên giường, chuẩn xuống…
“Ngươi đang gì ?”
Giọng Phó Chỉ bỗng vang lên lưng.
Quản gia Triệu giật nảy , vội đầu , liền thấy Phó Chỉ đang đó, ánh mắt đầy nghi hoặc ông.
Quản gia Triệu: “…”
Không Phó đại nhân ?
Ông dụi dụi mắt, chẳng lẽ về thật ?
Chẳng lẽ Phó đại nhân quên mất đây vốn là phòng của ông ?
Ông ôm gối thì ngoài ngủ còn gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/ngoai-truyen-5-ngay-thu-hai-ke-tu-khi-pho-dai-nhan-chiem-phong-cua-ong-ta.html.]
“À… là thế , lão nô thấy cái gối bẩn, nên định đổi cái sạch hơn thôi.”
Phó đại nhân sắp đăng cơ , chẳng lẽ ông dám hỏi thẳng một vị quân vương tương lai:
“Sao ngài về chiếm phòng của ?”
Ông c.h.ế.t sớm thế ?
Vội đầu thai ?
Huống chi, ngày lành của ông đang tới gần.
Trước ông chỉ là một quản gia nhỏ bé trong hầu phủ, sắp tới thì còn như thế nữa!
Nhìn thái độ của Phó đại nhân đối với phu nhân, chỉ e ông sắp một bước lên trời …
“Không cần, cái cũ .”
Phó Chỉ phẩy tay, hiệu ông lui xuống.
Quản gia Triệu ôm cái gối ngoài, trong lòng thì lẩm bẩm:
“Hôm nay là ngày thứ hai Phó đại nhân chiếm phòng của !”
Ông hẳn nên cảm thấy vinh hạnh mới .
Vị quân vương tương lai thế mà hạ ngủ giường của ông.
Nếu truyền ngoài, ai tin chứ???
Đợi đến khi nào sa cơ lỡ vận, chỉ cần đem mấy thứ Phó đại nhân từng dùng bán, lập tức thể phát tài ngay.
Nghĩ đến đây, Quản gia Triệu tươi rói.
Rất nhanh, thái y mời tới.
Vết thương vai Phó Chỉ quả thật rách toạc, thái y là do cố ý xé rách .
Phó Chỉ cũng giấu . Hắn lạnh nhạt đầu:
“Nếu Thẩm phu nhân hỏi, ngươi trả lời thế nào chứ?”
Thái y gật đầu lia lịa như giã tỏi:
“Vi thần rõ. Vết thương là do vô ý rách , cần tĩnh dưỡng, tuyệt đối vận động mạnh.”
Phó Chỉ hài lòng gật đầu.
Thái y sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.
Sau khi băng bó xong, thái y chuẩn rời thì Du ma ma đến.
Bà tiên hỏi thăm tình trạng thương thế của Phó Chỉ, đó mới mời một chuyến.
Đại công tử chuẩn xong, sắp bắt tay chữa trị gương mặt cho tiểu thư.
Lúc , phụ như thể vắng mặt chứ?