Tới lúc , Tạ Trường Ninh và Thẩm Dư Bạch mới chú ý thấy, nơi nào Phó Chỉ qua đều để nhữn giọt m.á.u loang lổ.
Máu đỏ tươi rơi xuống nền tuyết trắng tinh khiết, trông vô cùng chói mắt.
Khóe miệng Thẩm Dư Bạch giật mạnh một cái.
Chỉ e rằng, là khổ nhục kế của phụ .
Chẳng qua là ở thêm vài ngày mà thôi!
Những trò , quá hiểu .
“ đó, phụ , chảy m.á.u ?”
Nghĩ đến chuyện phụ hứa hẹn với , Thẩm Dư Bạch quyết định phối hợp, coi như trọn cho một giấc mộng.
Dù thì cũng chỉ ba ngày ngắn ngủi.
Đợi đăng cơ xong, khỏi cung cũng chẳng dễ nữa.
Có thể , từ nay về , và họ sẽ thuộc về hai thế giới khác biệt.
Tạ Trường Ninh theo bản năng về phía vai Phó Chỉ.
Nếu nàng lo lắng thì là giả, dẫu Phó Chỉ cũng vì nàng mà thương.
Huống hồ, chẳng bao lâu nữa đăng cơ, nếu vì mà lỡ mất đại điển thì ?
Trong ánh mắt của , Phó Chỉ chậm rãi xoay , :
“Không , chỉ là chút thương nhỏ thôi. Bên ngoài gió lớn, các con mau trở về , kẻo lạnh.”
Thẩm Dư Bạch kinh ngạc vô cùng.
Phụ … đổi tính ?
Hay là… đổi sang chiêu thức khác?
Phó Chỉ phẩy tay, quả thực hề chút ý ở .
Mỗi bước , vết m.á.u nhỏ xuống nền tuyết.
Xuống đến bậc thang cuối, thể nghiêng một cái, suýt nữa ngã nhào, thế nhưng vẫn đầu , càng ý định lấy cớ mà nấn ná .
“Phụ , chứ?”
Châu Châu lo lắng, nhịn chạy theo, vội vàng đưa tay đỡ lấy.
Phó Chỉ , vỗ nhẹ lên tay nhi nữ, đôi mắt đỏ hoe:
“Yên tâm, phụ . Các con mau trong !”
Dáng vẻ cố tỏ kiên cường , mà khiến đau lòng.
Thẩm Dư Bạch cũng chạy đến, liếc phụ một cái sang mẫu :
“Mẫu , e rằng vết thương của phụ rách .
Để nhi tử xử lý xong vết thương, hãy để phụ rời cũng muộn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/ngoai-truyen-4-kho-nhuc-ke.html.]
Trong lòng Phó Chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hảo tiểu tử, bây giờ mới quan tâm?
Tiếc là… muộn .
Hắn nhanh chóng giành lời Tạ Trường Ninh:
“Không cần, chỉ là vết thương nhỏ, hề gì.”
Câu dứt, Thẩm Dư Bạch nhịn len lén liếc phụ một cái.
Thật giả đây?
Người thật sự ở nữa ?
Phó Chỉ dùng hành động để chứng minh, bản tuyệt đối định mượn cớ mà bám .
Lưng thẳng tắp, thể cứng ngắc, cố tình bước thong dong, chỉ là động tác phần chậm chạp.
“Mẫu , ca ca sắp trị liệu gương mặt cho con, con chút sợ hãi, thể để phụ ở bầu bạn cùng con ?”
Châu Châu sang Tạ Trường Ninh nũng nịu.
“Dù cũng chỉ còn ba ngày nữa, phụ nhập cung .
Sau gặp phụ sẽ khó.”
Thẩm Dư Bạch phụ họa ngay:
“ đó mẫu , chi bằng để phụ ở !
Dù gì cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa!”
Phó Chỉ: “……”
Cái gì gọi là chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa?
Mấy lời là ?
Dẫu tiếng ỉ ôi của Châu Châu và Thẩm Dư Bạch, cũng đầu, càng dừng bước.
Khổ nhục kế chỉ thể dùng một .
Dùng nữa, sẽ mất linh.
Vậy nên, đổi sang sách lược khác.
Hiển nhiên, với hai đứa nhỏ thì vô cùng hữu hiệu.
Còn về Tuế Tuế, hiểu nàng quá rõ, nàng ngoài cứng trong mềm.
Muốn hiệu nghiệm cũng khó…
Trong lòng âm thầm đếm: “Một, hai…”
Chưa kịp đếm tới ba, phía vang lên giọng Tạ Trường Ninh:
“Đã một bó tuổi , còn vẻ mạnh mẽ cái gì chứ.
Các con còn mau đỡ phụ các con trong.”