TẠ TRƯỜNG NINH TÁI SINH, HẦU PHỦ NÁO LOẠN RỒI!!! - Ngoại truyện 22: Nhân Quả
Cập nhật lúc: 2025-09-06 11:52:22
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên giường của nàng, mà Phó Chỉ.
Hắn khoác một bộ y phục ngủ rộng rãi, tóc đen như mực buông xõa tùy ý.
Trước ngực, mảng da thịt rộng lớn lộ , trắng lạnh tương phản rõ rệt với áo ngủ màu đen.
Từng đường nét đều rõ ràng, đặc biệt là tám múi cơ bụng .
Thật khiến thể nào dời mắt.
Thậm chí còn đưa tay chọc thử một cái, hoặc là… sờ một chút.
Cái cảm giác , dám tưởng tượng, thật sự dám…
Tạ Trường Ninh vốn thích làn da màu đồng khỏe mạnh, nàng chỉ thích loại da trắng lạnh như thế .
Ánh mắt nàng bất giác dán chặt lên Phó Chỉ, lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Nàng hiểu, Phó Chỉ đây là đang dùng mỹ nam kế quyến rũ nàng.
Đáng chết, mà nàng chút d.a.o động…
Khóe mắt Phó Chỉ thoáng hiện ý .
Chẳng lẽ Tuế Tuế cũng thích kiểu ?
Nghĩ cũng , chẳng câu :
“Vật họp theo loài, phân theo nhóm” đó .
Nếu Phương Như Vũ thích, thì với tư cách là tri kỷ của nàng, Tuế Tuế chắc cũng thích.
Hắn cẩn thận nhớ “bí quyết” mà Tiêu Yến truyền cho.
Buông bỏ sự kiêu ngạo khắc sâu trong xương cốt, cố ý nén giọng.
Sau khi hít sâu chuẩn tâm lý, mở miệng, hổ mà gọi:
“Tỷ tỷ… thích những gì tỷ thấy ?”
Ngay giây tiếp theo...
“Khụ khụ khụ…”
Tạ Trường Ninh nhịn mà ho sặc sụa, đến mức nước mắt cũng ho .
Phó Chỉ bày dáng vẻ quyến rũ để dụ dỗ nàng thì thôi , nhưng gọi nàng cái gì cơ?
Tỷ tỷ!!!!!
Ai thể tưởng tượng nổi một quyền thần cao ngạo lạnh lùng, đáng thương hô một tiếng “tỷ tỷ” với nàng?
“Tuế Tuế, nàng ?”
Phó Chỉ chẳng còn để ý giữ giọng nữa, vội bật dậy, chân trần xuống đất, rót một ly đưa cho Tạ Trường Ninh.
“Phó Chỉ, ngươi bệnh ?”
Tạ Trường Ninh còn đưa tay lên trán dò thử.
Mặt Phó Chỉ lập tức đen .
Quả nhiên…
Chiêu của Tiêu Yến, đem dùng lên Tuế Tuế, vô dụng!
là đầu óc lừa đá mới chuyện hồ đồ thế .
Hắn chậm rãi ngẩng mắt, ánh nến, ánh mắt trở nên ôn nhuận như nước:
“Tuế Tuế, chúng bỏ lỡ quá nhiều năm tháng, thực sự tiếp tục chần chừ nữa.
Nay Dư Bạch và Châu Châu đều trở về bên chúng , điều duy nhất mong mỏi chính là ở cạnh nàng.”
Tạ Trường Ninh từng nghi ngờ sự chân thành của Phó Chỉ.
Nàng thẳng , bỗng nhớ đến lời Như Vũ từng .
Như Vũ bảo nàng hãy theo trái tim , cần bận tâm điều gì khác.
“… Thôi, chung quy vẫn là vọng tưởng.
Sau , sẽ bao giờ quấy rầy nàng nữa.”
Chủ yếu là còn mặt mũi…
Ánh mắt Phó Chỉ dần ảm đạm, chậm rãi kéo chặt y phục, nét mặt u sầu, cả toát vẻ cô tịch khó tả.
“Xin , đêm nay là quấy rầy nàng.”
Hắn Tạ Trường Ninh thêm một , xoay bước .
Tim Tạ Trường Ninh bất chợt siết chặt.
“Nếu cho hai ngày suy nghĩ, đến lúc đó, nhất định sẽ cho một đáp án.”
Phó Chỉ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, lập tức ngoảnh đầu:
“Tuế Tuế, lời của nàng… là thật ?”
Tạ Trường Ninh lấy chiếc áo choàng giá xuống.
Phó Chỉ lập tức hiểu ý, cúi để mặc cho nàng khoác áo cho .
Đuôi mắt đỏ, khóe miệng chẳng thể nào kìm nổi nụ .
“Chàng yên tâm, nhất định sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
Giọng khàn khàn:
“Được, đợi câu trả lời của nàng.
Nàng đừng miễn cưỡng bản , bất luận kết quả thế nào, đều chấp nhận.”
Tiễn Phó Chỉ rời , Tạ Trường Ninh một giường, lăn qua lăn mãi mà ngủ nổi.
Mãi đến lúc trời sắp sáng, nàng mới mơ mơ màng màng .
Trong mơ, nàng thấy một cảnh chân thực.
Trong thiên lao, Phó Chỉ mặc áo tù vấy máu, tóc tai rối bời.
Ngay cả gương mặt cũng đầy thương tích, cả tiều tụy thê thảm.
“Phó Chỉ, bản cung ngươi là của thái tử, luôn ngấm ngầm đối nghịch với bản cung và hoàng nhi.
Thái tử chết, bản cung ngươi quy phục hoàng nhi, giúp hoàng nhi trừ sạch thế lực còn sót .
Trợ giúp hoàng nhi bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn.”
Người mặt , chính là Tề phi.
Phó Chỉ nhếch môi lạnh:
“Ngươi… mơ tưởng!”
“Hahaha…”
Tề phi giận mà :
“Phó Chỉ, ngươi lựa chọn.
Ngươi cô độc bao năm nay, là vì cái gì?
Ngươi chống đối bản cung cùng hoàng nhi, là vì ai?
Có … đều là vì Tạ Trường Ninh?”
Ánh mắt Phó Chỉ trở nên dữ dội:
“Ngươi gì?”
“Không gì cả.”
Tề phi nở nụ chẳng hề chạm đến đáy mắt.
Bà phất tay, cung nữ phía dâng lên một bức họa.
Tề phi thong thả mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/ngoai-truyen-22-nhan-qua.html.]
Trong tranh, chính là Tạ Trường Ninh.
“Đây đều là kiệt tác của Phó đại nhân.
Trong thư phòng của ngươi, những bức họa như thế đến hàng trăm bức.
Nếu bản cung đem những bức tranh phơi bày thiên hạ...
Ngươi đoán thiên hạ sẽ nhận Tạ Trường Ninh thế nào?”
Mặt Phó Chỉ lập tức sa sầm.
Tề phi tiếp tục châm ngòi:
“Chỉ cần ngươi chịu vì bản cung và hoàng nhi mà việc.
Bản cung sẽ tặng ngươi một đại lễ, đảm bảo khiến ngươi toại nguyện.”
“Cút!”
Phó Chỉ lạnh lùng quát.
Tề phi rõ, chỉ dựa mấy bức họa thì thể uy h.i.ế.p .
Bà còn nhiều thủ đoạn khác.
“Nếu bản cung , ngươi cùng Tạ Trường Ninh từng quan hệ ám thì ?”
“Ngươi cho rằng ngu ngốc ?”
“Bản cung ngươi sẽ tin.
chỉ cần chút dược liệu, dù khiến ngươi chìm mộng hoan lạc, thì cũng đủ để khơi vài mảnh ký ức.”
Nói , bà hiệu đưa một chiếc bình sứ cho Phó Chỉ.
Hắn chần chừ chốc lát, mở nắp, uống cạn.
Chỉ một chén , đôi mắt đỏ ngầu:
“Là ngươi… bày mưu hãm hại chúng !”
Tề phi hề phủ nhận:
“Giờ ngươi chịu lệnh bản cung ?
Nếu ngươi vẫn cứng rắn, bản cung cũng chẳng ép buộc.
Chỉ là, sáng mai, chuyện giữa ngươi và Tạ Trường Ninh sẽ lan khắp kinh thành.
Ngươi ở trong ngục, còn gì để mất.
Tạ Trường Ninh thì khác.
Miệng lưỡi thế gian đáng sợ lắm.
Nàng sẽ trong mắt con cái?
Quốc công phủ sẽ đời thế nào?
Nếu là nàng, chắc sẽ hổ thẹn mà chết!”
Toàn Phó Chỉ run rẩy, nén chặt căm hận, dậy khom hành lễ:
“Xin nương nương cho vi thần một đêm suy nghĩ.”
Trắc phi lạnh:
“Được thôi, nhưng hãy nhớ, kiên nhẫn của bản cung hạn.”
Nói đoạn, bà rời cùng đoàn tùy tùng.
Trong ngục chỉ còn Phó Chỉ.
Đợi bọn họ , gọi cai ngục đến:
“Đem khẩu cung tới đây, bản quan… nguyện nhận tội.”
Cai ngục lập tức mang giấy bút đến.
Phó Chỉ ký tên lên tờ cung, nhân lúc cai ngục sơ hở, rút thanh kiếm bên hông .
“Phó đại nhân, ngài định gì ?”
“Ta tội nghiệt sâu nặng, chẳng còn mặt mũi gặp hoàng thượng và bách tính.
Chỉ cái c.h.ế.t mới rửa sạch.”
Không chút do dự, tự vẫn.
Máu b.ắ.n tung tóe ba thước.
Một tiếng “phịch”, thể ngã xuống nền đá lạnh lẽo.
Đôi mắt vẫn dịu dàng, môi mấp máy tiếng:
“Tuế Tuế… đây là việc cuối cùng thể cho nàng.”
“Phó Chỉ!
Không… đừng mà…”
Tạ Trường Ninh bật thét, mở bừng mắt.
Nàng hiểu , cái c.h.ế.t của Phó Chỉ ở kiếp , tuyệt đối đơn giản.
Không ngờ… thật sự c.h.ế.t vì nàng.
“Phu nhân, phu nhân, thế?
Ác mộng ?”
Du ma ma vội vàng chạy .
“Lập tức chuẩn ngựa cho !”
Nước mắt Tạ Trường Ninh tuôn trào.
Du ma ma dám hỏi gì, vội sai chuẩn ngựa.
Tạ Trường Ninh lập tức lên ngựa, phóng như bay.
Phó Chỉ rời khỏi phủ, đang định lên triều, thì thấy một con ngựa phi nhanh đến.
Người lưng ngựa chính là Tuế Tuế.
Hắn giật , đặc biệt khi thấy nàng đầy nước mắt:
“Tuế Tuế, xảy chuyện gì ?”
Tạ Trường Ninh đáp, nàng nhảy xuống ngựa, nhào lòng , ôm chặt lấy:
“Đồ ngốc!”
Phó Chỉ: “…”
Trong lòng tạm an tâm, nhưng vẫn hiểu rõ.
“Tuế Tuế?”
Hắn lấy khăn, nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt nàng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tạ Trường Ninh hất văng tấm khăn vướng víu, hai tay ôm lấy mặt , khẽ nhón chân:
“Không cưới ?
Ta đồng ý!”
Nói xong, nàng hôn lên môi Phó Chỉ.