TẠ TRƯỜNG NINH TÁI SINH, HẦU PHỦ NÁO LOẠN RỒI!!! - Ngoại truyện 16: Có nhớ ta không?

Cập nhật lúc: 2025-08-22 10:12:32
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi đỏ mặt cái gì thế?”

Ánh mắt của Phó Chỉ dán chặt lên Tiêu Yến.

 

 

Tiêu Yến lập tức né tránh.

“Ta lúc nào đỏ mặt? Hoàn chuyện đó.

Ta cảnh cáo ngươi, đừng nhăng cuội.”

 

 

Phó Chỉ hận đến nghiến răng, chỉ tiếc mang theo gương bên .

Nếu thì bắt cái tên c.h.ế.t tiệt tự thấy cái mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ của .

 

 

“Để nghĩ xem… nãy ngươi thấy ai nhỉ?”

Giọng Phó Chỉ kéo dài.

“Phương Như Vũ???

Ngươi thấy thì đỏ mặt cái gì?

Chẳng lẽ trong lòng nổi lên ý gì với ?”

 

 

Tiêu Yến nhào tới, lập tức bịt miệng Phó Chỉ.

“Ngươi bớt ở đây năng lung tung, hỏng thanh danh .”

 

 

Hắn đúng là quá sơ suất .

Vừa gặp nàng, bao nhiêu chuyện trong lòng ùa về, tim đập loạn nhịp, mặt cũng vô thức đỏ lên.

Kết quả để tên khốn manh mối.

Còn là chuyện gì ư?

Phật : “ thể .”

 

 

Phó Chỉ hất tay , nhạt từ xuống .

“Vậy thì là ngươi đơn phương?

Chậc chậc, xem ngươi cũng chẳng hơn gì !”

 

 

Tiêu Yến hừ lạnh khinh thường.

“Ngươi thì cái gì?”

 

 

“Ồ? Ta , ngươi thử cho xem nào?”

Phó Chỉ nhạy bén, lập tức cảm thấy giữa Phương Như Vũ và tên chắc chắn gì mờ ám.

 

 

Bằng thì chuyện chỉ mới đỏ mặt.

Hắn quá hiểu Tiêu Yến .

Tên bình thường chẳng khác nào công công trống, huênh hoang lòe loẹt như con công xoè đuôi.

Bao nhiêu năm quen , hôm nay mới thấy đỏ mặt đầu.

 

 

Tiêu Yến trợn mắt.

“Cút cút cút, lo ngươi !”

 

 

Phó Chỉ bỗng ghé sát mặt .

“Nói , hai các ngươi phát triển đến bước nào ?

Tốt nhất đừng bừa, ngươi vốn kẻ dễ đỏ mặt .”

 

 

Một câu khiến suy nghĩ của Tiêu Yến bay xa.

Hai bọn họ… phát triển đến ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/ngoai-truyen-16-co-nho-ta-khong.html.]

“… Khụ khụ!”

Không nghĩ tới điều gì, bỗng ho sặc sụa, mà càng ho thì mặt càng đỏ.

 

 

Phó Chỉ: “…”

“Đừng với là ngươi chiếm nhé?

Từ bao giờ thế?

Ta còn đề phòng ngươi nghiêm ngặt, ngờ ngươi sớm chuyển mục tiêu… còn là tri kỷ của Tuế Tuế.”

 

 

Tiêu Yến vội rót một ly cho .

“Không chuyện đó, ngươi đừng suy diễn lung tung.”

Giờ phút chỉ trấn định trái tim đang loạn nhịp.

 

 

“Ồ, ngươi thì coi như .

Xem ngươi cũng chẳng định chịu trách nhiệm gì với .

Chậc chậc, loại cặn bã chính là ngươi đấy.”

Phó Chỉ hờ hững liếc một cái.

 

 

“Ai …”

... chịu trách nhiệm với nàng?

Bị kích thích như , Tiêu Yến suýt nữa thốt , may mà kịp dừng .

“… Ta, mới cặn bã.”

 

 

Phó Chỉ nhún vai.

“Thế thì thôi. Lúc nãy  còn định nhờ Dư Bạch ban hôn cho hai cơ.”

 

 

Tiêu Yến: “…”

Xin hỏi đời thuốc hối hận ?

Sao quên mất điểm mấu chốt chứ.

Hoàng thượng chính là nhi tử của tên khốn !

Nếu giờ đổi lời… liệu còn kịp ?

 

 

“Đợi đến khi thật sự trong lòng, ngươi nhờ hoàng thượng ban hôn cũng muộn.”  

thể đổi lời, nhưng vốn giỏi chống chế, nên chẳng hề gì.

 

 

Sau đó, còn rộng lượng tiễn Phó Chỉ về phủ, đường cứ huyên thuyên chuyện đông chuyện tây.

Riêng chuyện Phương Như Vũ thì một chữ cũng nhắc đến.

Đây gọi là gì?

Là giấu đầu hở đuôi.

 

 

Trước khi , Phó Chỉ chăm chú một cái, thầm cảm ơn cho cái cớ để gặp Tuế Tuế.

 

 

Cùng lúc , Phương Như Vũ ở cùng Tạ Trường Ninh cả buổi chiều, hai tâm sự chuyện riêng, còn cùng ăn bữa tối.

Khi nàng rời thì trời tối mịt.

 

 

Tiêu Yến thì cùng bằng hữu uống rượu ở bên ngoài, về đến phủ là đêm khuya thanh vắng.

Sau khi tắm rửa, mặc chiếc áo ngủ rộng lỏng lẻo, đẩy cửa bước liền thấy giường một .

 

 

Người khoác bộ váy đỏ rực lửa đầy mê hoặc, ánh mắt đưa tình như tơ .

“Những ngày qua… nhớ ?”

Loading...