Không vì , lòng Tạ Trường Ninh thoáng hiện một dự cảm chẳng lành, nàng đang định gọi tìm.
“Phu… phu nhân, Phó đại nhân trở về !”
Ngay lúc , quản gia Triệu với bộ dạng mà , từ bên ngoài chạy vội .
Có thể đoán , giường chiếu của ông sắp mang .
Hu hu hu…
Du ma ma lộ vẻ khó tin:
“Quản gia Triệu, ông đùa gì ?
Bây giờ Phó đại nhân là bệ hạ , thể trở về đây ?”
Lời còn dứt!
Phó Chỉ đột nhiên bước , dọa bà giật cả .
Phó đại nhân thực sự trở về, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Bà cùng quản gia Triệu , đều sững sờ.
Tạ Trường Ninh lập tức bước tới đón, mở miệng hỏi:
“Dư Bạch ? Dư Bạch ở ?”
Phó Chỉ phất tay bảo quản gia Triệu và Du ma ma lui .
“Tuế Tuế, nàng đừng vội, Dư Bạch giờ vẫn bình an vô sự.”
Y chột đến mức dám thẳng mắt nàng.
Nhìn bộ dạng , lòng Tạ Trường Ninh bỗng dấy lên một suy đoán táo bạo.
“Ta chỉ hỏi ngươi, hiện tại Dư Bạch ở ?”
Phó Chỉ cẩn thận đáp:
“Trong cung!”
Quả nhiên đúng như nàng nghĩ.
Tạ Trường Ninh trừng mắt lườm y một cái:
“Đợi về sẽ tính sổ với ngươi.”
“Tuế Tuế, nàng định ?”
Phó Chỉ vội vàng đuổi theo.
Thấy nàng để ý, y liền nắm lấy tay áo nàng:
“Dư Bạch là tự nguyện.
Đêm qua nó còn với , chọn một hoàng hậu mà nó thích.”
“Dư Bạch là hạng gì, còn rõ ?
Ngươi tưởng sẽ tin lời dối trá của ngươi?”
Tạ Trường Ninh lạnh lùng hất tay y .
“Tuế Tuế, nếu nàng tin, thể tự hỏi Dư Bạch.”
Phó Chỉ nghiêm mặt, cố biện bạch.
Với phận hiện nay của Tạ Trường Ninh, nàng cung thì ai dám ngăn cản?
Thẩm Dư Bạch đang ủ rũ ngai vàng, chợt thấy Tạ Trường Ninh khí thế hùng hổ bước .
“Dư Bạch, mẫu , con vốn thèm để ý tới ngôi vị .
Con yên tâm, chỉ cần mẫu ở đây, sẽ ai thể ép buộc con.
Mẫu lập tức đưa con về nhà!”
Nói nàng kéo tay Thẩm Dư Bạch định rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/ngoai-truyen-12-ta-se-cho-han-don-dau-di.html.]
Phó Chỉ theo sát phía , im lặng Dư Bạch.
Dư Bạch lạnh lùng liếc y một cái, sang Tạ Trường Ninh:
“Mẫu , ai ép buộc con, con là tự nguyện.”
Sợ nàng tin, liền tiếp:
“Làm hoàng đế chẳng !
Từ nay về , con là lớn nhất, gì thì , ai thấy con cũng quỳ.
Nếu kẻ dám chống đối, con lập tức sai lôi chém.
Con thích cái cảm giác quân lâm thiên hạ .”
Tạ Trường Ninh đầy nghi ngờ:
“Dư Bạch, tin.
Con căn bản hạng .
Có Phó Chỉ gì với con?
Đừng , mặc kệ xảy chuyện gì, mẫu nhất định sẽ bảo vệ con và Châu Châu.”
Phó Chỉ vẫn im lặng một lời.
“Mẫu , thật đấy, xem con mặc long bào oai phong ?
Con còn chọn xong cả hoàng hậu , hãy thành cho con !”
Dư Bạch nắm lấy tay áo nàng, sức nũng hổ.
Mẫu , bảo vệ con, thì con cũng bảo vệ và !
“Con nghĩ kỹ , sẽ phong mẫu thái hậu, phong trưởng công chúa.
Xem ai dám bắt nạt hai nữa.”
Dư Bạch càng càng phấn khởi.
Hắn cố ý nhắc đến Phó Chỉ.
Phải.
Y Thái thượng hoàng?
Nằm mơ !
Nhiều nhất chỉ thể nam sủng của mẫu thôi…
“Dư Bạch…”
Sóng mũi Tạ Trường Ninh cay cay, liền ôm chặt lấy :
“Mẫu hiểu cả, con đều là vì .
con như thế.”
Nói nàng ngẩng lên Phó Chỉ:
“Ta đồng ý hoàng hậu của ngươi, ngươi trả tự do cho Dư Bạch ?
Nó vốn là phóng khoáng tự tại, ngươi đừng ích kỷ giam cầm nó ở đây, khác gì ngục tù?”
Dư Bạch cũng ôm nàng:
“Mẫu , thật sự cần thế.
Vài chục năm ngai vàng chẳng vẫn là của con ?
Giờ cũng chỉ là tập quen thôi, hơn nữa con cũng thấy hoàng đế gì .”
Hắn dỗ dành lâu mới Tạ Trường Ninh an tâm đôi chút.
Chờ Tạ Trường Ninh và Phó Chỉ rời .
Thẩm Dư Bạch một trong đại điện trống trải, cúi đầu xuống phía , hai tay đặt đầu rồng bằng vàng ròng.
Hắn lẩm bẩm nhỏ:
“Làm hoàng đế gì khó ?
So với bác sĩ còn dễ hơn nhiều.
Ít sẽ ai lúc nào cũng cầm rìu c.h.é.m , cũng chẳng kẻ nào chỉ tay mặt mắng là lang băm.
Lại càng đám nhà bệnh nhân khó nhằn ngày ngày dạy .
Nghĩ thấy cũng .
Nếu ai dám chọc vui, sẽ cho dọn đầu .”