Khoảnh khắc mở mắt , Thẩm Dư Bạch còn tưởng hoa mắt, chẳng uống say ngất ?
Hắn dụi mắt thật mạnh.
Sau đó, “bụp” một tiếng, cả ngã đất.
Văn võ bá quan đồng loạt kinh hô:
“Bệ hạ!!!”
Nhìn bộ long bào , Thẩm Dư Bạch chỉ cảm thấy trời như sập xuống.
“Á á á á aaaa!!!”
“Ta mới bệ hạ! Ai dám gọi như thế, … sẽ đầu độc kẻ đó!”
Thẩm Dư Bạch giận dữ gào lên.
Quần thần đồng loạt đưa mắt về phía Phó Chỉ.
Phó Chỉ phất tay hiệu bọn họ lui xuống, từng bước tiến gần.
Đôi mắt đỏ ngầu, Thẩm Dư Bạch lao lên nắm lấy cổ áo y, giận đến run rẩy:
“Phụ , đối xử với con như thế?
Tại đẩy cái nồi sang đầu con?
Con từng cái ghế ?”
Phó Chỉ thản nhiên :
“Thế nào, ngay cả ngươi cũng định hạ độc ?”
Thẩm Dư Bạch nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi y.
Nếu thể, thật sự hạ độc c.h.ế.t phụ …
Xưa nay chỉ con cái hại cha, nay đầu thấy cha hại con đến mức .
“Cái ghế ai thì , ! Đừng hòng liên lụy đến .”
Nói , Thẩm Dư Bạch cuống quýt cởi bỏ long bào, ném mạnh xuống đất.
Không thèm liếc Phó Chỉ thêm nào, xoay bỏ .
Chân mọc , xem thử ai dám ngăn cản?
Phó Chỉ hề cản đường, chỉ cúi xuống nhặt long bào, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn:
“Nếu ngươi đẩy mẫu ngươi cùng Châu Châu chỗ hiểm, cứ .”
Thẩm Dư Bạch chẳng buồn đầu.
Không , , xem như rùa kinh!
Phó Chỉ tiếp tục chậm rãi:
“Mẫu ngươi thể chấp nhận , nàng cung, nàng chẳng cần danh vị .
bao dòm ngó, chỉ chờ cơ hội đưa nhi nữ lên hoàng hậu.
Một khi lên ngôi , gặp nguy hiểm nhất ngươi, mà chính là mẫu ngươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/ngoai-truyen-11-troi-cua-tham-du-bach-lai-sup-do-roi.html.]
Kinh thành bề ngoài yên bình, nhưng thực chất sóng ngầm cuộn trào.”
“Những kẻ sớm toan tính, chỉ chờ loại bỏ mẫu ngươi.
Ta thể thành , nhưng một quốc quân thì thể lập hậu.
Chỉ cần mẫu ngươi gạt bỏ, hoàng hậu sinh hạ đích tử, ngươi liền mất tư cách kế vị.
Đến lúc , chúng tuyệt sẽ tha cho ngươi và Châu Châu, nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc.”
Phó Chỉ từng chữ một.
Thẩm Dư Bạch vẫn hằm hằm giận dữ, chẳng thèm tiếp lời.
Phó Chỉ như tự với :
“Ngươi nỡ mẫu và Châu Châu rơi nguy hiểm ?”
Thẩm Dư Bạch vẫn đầu.
Phó Chỉ lặng im, những điều cần hết.
Y thể chuốc say nhi tử, thể trói lên đại điện, nhưng thể buộc nó vĩnh viễn ngai vàng .
Cuối cùng vẫn để nó tự nguyện.
Chỉ thấy Thẩm Dư Bạch đến cửa đại điện, chỉ cần bước thêm một bước là thể rời xa nơi .
Thế nhưng, đôi chân như mọc rễ, yên bất động.
Dù đầu, nhưng Phó Chỉ , những lời hết, thậm chí d.a.o động.
Y thở dài một tiếng:
“Dư Bạch, đây là kết quả mà phụ cân nhắc kỹ càng.
Ta cũng đặt gánh nặng lên vai ngươi.
chỉ như mới tuyệt hậu hoạn, bảo vệ an nguy cho mẫu ngươi và Châu Châu.
Nếu ngươi thực sự thì thôi, phụ cũng ép buộc.
Chỉ e rằng mẫu ngươi và Châu Châu sẽ tự lo mệnh của …”
Chưa dứt lời, Thẩm Dư Bạch bỗng phắt đầu :
“Không để hối hận, lập tức biến khỏi mắt !”
“Tuân lệnh!”
Phó Chỉ nhét mạnh long bào lòng , lưng bỏ nhanh đến mức như bay, chẳng khác nào đế giày sắp tóe lửa.
Quay lưng về phía Thẩm Dư Bạch, khóe môi Phó Chỉ khẽ cong.
Nhóc con, ngươi đổi phụ ?
Phụ thì đổi .
Cho nên… chỉ thể đổi ngươi vị trí thôi.
Tạ Trường Ninh vẫn yên tâm về Thẩm Dư Bạch, nàng sai nấu canh giải rượu, mang theo Du ma ma cùng đến phòng .
Nào ngờ, đẩy cửa , trong phòng trống trơn.
Du ma ma thất kinh kêu lên:
“Công tử biến mất ?”