"Phụ …"
Châu Châu hoảng hốt, vội vàng bước xuống xe ngựa, chạy về phía Phó Chỉ.
Thẩm Dư Bạch lập tức tiến lên chặn nàng .
Châu Châu khó hiểu ca ca.
Thẩm Dư Bạch khẽ nháy mắt hiệu:
Chúng giúp phụ , nhưng tuyệt đối thể phá hỏng màn diễn của ông .
Nhân cơ hội xem mẫu ý gì khác với phụ .
Nếu , thì nên sớm để phụ từ bỏ.
Châu Châu lập tức hiểu ý.
Nàng liếc vết thương phía vai Phó Chỉ.
Chẳng trách ca ca hề vội vã, thì chỉ thương ở vai, nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc , Tạ Huyền cũng phản ứng kịp, lập tức phất tay hiệu cho văn võ bá quan ai việc nấy, đừng chờ ở đây nữa.
"Khụ… khụ…"
Mỗi Phó Chỉ ho là trào một ngụm máu.
Ánh mắt đầy thâm tình Tạ Trường Ninh, từng chữ rõ ràng:
"Tuế Tuế, may mà nàng… bình an vô sự."
Mũi Tạ Trường Ninh cay xè:
"Để xem vết thương của ."
Phó Chỉ khẽ lắc đầu, vẻ mặt chút oán hận, khẽ mỉm với nàng.
Nhân cơ hội đó, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, áp má lên.
Thẩm Dư Bạch: "..."
Cậu âm thầm kéo Châu Châu lùi mấy bước.
Phụ … diễn cũng thật
Chỉ là hỏi:
Hơn hai mươi năm qua ông gì ?
Với kiểu , góc tường nào mà cạy ?
"Thái y, thái y…"
Tạ Trường Ninh hoảng loạn, tâm trí rối bời.
Không chỉ giọng run rẩy, mà ngay cả đầu óc cũng dường như ngừng suy nghĩ, chỉ còn nỗi sợ hãi vô tận.
Nước mắt nàng lăn dài:
"Phó Chỉ, đừng chết… bọn trẻ cần …"
"Còn nàng thì ?"
Phó Chỉ gắng gượng nâng tay, động tác vô cùng nhẹ nhàng, lau giọt lệ nơi khóe mắt nàng.
"Chỉ bọn trẻ cần thôi ?
Tuế Tuế, nàng vốn mạnh mẽ…
thật sự mong, đôi khi nàng cũng cần đến , dù chỉ một thôi!
Để thể trở thành chỗ dựa, che chở cho nàng khỏi giông bão."
Hắn bất chợt mỉm , nụ ấm áp như gió xuân:
"Dù chết… cũng hối tiếc!"
Nói ho một ngụm m.á.u lớn.
Tạ Trường Ninh thật sự dọa sợ. Nàng cắn răng, thẳng:
"Không chỉ bọn trẻ cần … cũng cần .
Vậy nên xin , đừng bỏ chúng … ?"
"Tuế Tuế…"
Sắc mặt Phó Chỉ càng lúc càng trắng bệch, thở yếu ớt như tơ.
"Đừng … ghi nhớ nụ của nàng."
"Được, ."
Tạ Trường Ninh gượng , nhưng nụ còn khó coi hơn cả khi .
Nàng ôm chặt lấy Phó Chỉ, m.á.u tràn từ kẽ tay mà càng thêm kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-245-phu-quan.html.]
"Chàng nhất định cố lên, thái y sẽ tới ngay thôi… vì và vì bọn trẻ, cố gắng gượng."
Thẩm Dư Bạch bên cạnh: "..."
Chẳng lẽ do quá nhỏ bé… nên hề chút cảm giác tồn tại?
Hay là mẫu quên… vẫn còn một đứa nhi tử.
Trùng hợp , đứa nhi tử chút y thuật.
Cậu kéo Châu Châu lùi thêm vài bước nữa.
Mẫu hoảng loạn đến mức , tám phần là màn kịch tác dụng.
Chỉ là… tò mò, lát nữa phụ định kết màn .
Dù gì, ông cũng thể thật sự chết.
Cậu nháy mắt với Châu Châu, hiệu đừng lên tiếng.
"Tuế Tuế, cả đời của … chỉ một điều nuối tiếc."
Phó Chỉ ho khan dữ dội, trông chẳng khác gì sắp tắt thở đến nơi.
"Là gì?"
Tạ Trường Ninh run lòng, theo phản xạ hỏi ngay.
Phó Chỉ ánh mắt nóng rực nàng:
"Ta nàng gọi một tiếng phu quân."
Thẩm Dư Bạch: "..."
Chậc chậc…đúng là lão cáo già!
Không khí đẩy lên đến mức , e rằng mẫu sẽ mắc bẫy mất thôi.
Nào ngờ, cảnh tiếp theo khiến trợn mắt.
Chưa đợi Tạ Trường Ninh mở miệng, ánh mắt Phó Chỉ bỗng tối hẳn, đồng thời rút tay , khẽ tự giễu:
"Là si tâm vọng tưởng ."
Nói , cả khẽ run lên, chậm rãi nhắm mắt .
Thẩm Dư Bạch trố mắt:
Còn thể diễn thế ?
Văn võ bá quan ?
Đường đường Thượng thư bộ Hình của họ, thể “ xanh” đến mức .
Hơn nữa là… loại Long Tĩnh Tây Hồ hảo hạng.
Lại còn là Long Tĩnh ủ lâu năm.
"Phó Chỉ…"
Thấy buông tay xuống, Tạ Trường Ninh hoảng loạn , đầu óc trống rỗng.
"Van xin đừng chết… Phó Chỉ, tỉnh !"
Phó Chỉ vẫn bất động.
Tạ Trường Ninh sợ hãi cực độ, nước mắt mờ nhòe, bật thốt:
"Phu quân… phu quân, đừng bỏ và các con…"
"Khụ…"
Phó Chỉ bất chợt ho một tiếng, trong miệng trào một ngụm m.á.u tươi, nhưng ít … phản ứng.
Tạ Trường Ninh mừng đến bật .
Khoảnh khắc , Phó Chỉ chậm rãi mở mắt:
"Tuế Tuế… , hình như thấy nàng gọi phu quân… chắc là đang mơ.
Nàng… thể gọi một tiếng nữa ?'
Lần , Tạ Trường Ninh do dự:
"Phu quân!"
Phó Chỉ lập tức bắt nhịp trơn tru:
"Phu nhân."
lúc , thái y tới nơi.