"Thân phận khác? Ngươi là ý gì?"
Không chỉ Tề phi hiểu, ngay cả những khác cũng rõ rốt cuộc câu của Phó Chỉ nghĩa gì.
Thân phận khác là ?
Chẳng lẽ còn phận nào khác ư?
Ngay cả Tạ Trường Ninh cũng lộ vẻ nghi hoặc, nàng cũng Phó Chỉ còn phận gì.
Trước ánh mắt khó hiểu của , Phó Chỉ chậm rãi ngẩng cằm lên:
"Chuyện ai cũng , Tuế Tuế gả cho là Tĩnh An hầu, nhưng Thẩm Văn Viễn là con của Diệp gia, vốn Tĩnh An hầu thực sự."
Nghe tới đây, Tề phi nhịn phá lên:
"Ha ha ha… Phó Chỉ, ngươi chẳng lẽ , ngươi mới là Tĩnh An hầu thật sự ?"
Lời thốt , đều chăm chú Phó Chỉ.
Ngay lập tức, một vị lão thần lên tiếng:
"Nói thì… trông Phó đại nhân quả thật vài phần giống lão hầu gia."
Trong triều ít tuổi tác cao, từng gặp lão hầu gia chỉ riêng ông .
" là càng càng giống, nhất là đôi mắt …
Chẳng lẽ Phó đại nhân thật sự là huyết mạch của lão hầu gia?"
"Nếu đúng như thì duyên phận thật quá kỳ diệu.
Người đáng lẽ thuộc về , thiên hạ chẳng ai đoạt nổi."
Tạ Huyền chăm chú Phó Chỉ một cái.
là giống.
Phải là… tên diễn giỏi thật!
"Phó Chỉ, ngươi đừng mà bịa đặc.
Ngươi thể là Thẩm gia?
Ai mà chẳng lão hầu gia sớm tuyệt tự, nếu thì cần tìm từ chi bên để kế thừa tước vị."
Tề phi tức đến bật .
"Tại thể là Thẩm gia?
Năm đó, một vị di nương mang thai cùng lúc với Tần thị.
Bà sớm thấu tâm tư của Tần thị, liền dùng một thai c.h.ế.t lưu đổi lấy con ruột của .
Bà vốn để cận mang hài tử về nhà đẻ.
Không ngờ đường, nhũ mẫu mắc bệnh mà qua đời, từ đó tung tích hài tử cũng mất."
Phó Chỉ từng chữ rõ ràng:
"Còn , chính là đứa trẻ năm đó.
Khi Văn di nương qua đời, đem bộ gia sản giao cho tỳ nữ bên cạnh, lời trăn trối cuối cùng của bà là nhất định tìm con của .
Vừa mới đây, Chúc ma ma tìm đến .
Ta cũng nhờ quản gia Tĩnh An hầu phủ xác nhận, Chúc ma ma đúng là bên cạnh Văn di nương."
Nói , sang Tạ Trường Ninh:
"Người Tuế Tuế gả chính là , và nàng vốn nên thành phu thê, chuyện ‘con hoang’?"
Cao!
Thực sự quá cao tay!
Ngay cả Thẩm Dư Bạch cũng vỗ tay khen một cái!
Phụ đúng là đầu óc linh hoạt vô cùng.
Tạ Trường Ninh cũng thoáng nghi ngờ.
Nàng cũng đoán lời của Phó Chỉ là thật giả.
quả thật từng chuyện như , lời lý.
Trong hàng văn võ bá quan, ít tin lời giải thích của Phó Chỉ.
"Trên đời gì chuyện trùng hợp như , đây chắc chắn là chuyện ngươi bịa …''
Tề phi còn tiếp, nhưng tứ hoàng tử cắt lời:
"Mẫu phi, chuyện chính mới quan trọng."
"Bổn cung đau đầu như nổ tung, nhất định là các ngươi hạ độc .
Bổn cung lệnh cho các ngươi giao giải dược .
Nếu , bổn cung sẽ g.i.ế.c nghiệt chủng của các ngươi, giết Tạ Trường Ninh."
Quả nhiên, Tề phi đoán .
Nàng cho rằng là Phó Chỉ sai hạ độc.
"Nếu trẫm đếm đến ba mà ngươi vẫn chịu giao giải dược, thì chỉ thể thu xác cho bọn họ thôi."
Tứ hoàng tử lạnh lùng Phó Chỉ, phí thêm thời gian nữa.
Không hiểu vì , trong lòng chút bất an, nhất định tốc chiến tốc thắng!
Ánh mắt Thẩm Dư Bạch khẽ lóe lên.
Muốn động mẫu và của ?
Được thôi, nhưng bước qua .
Phó Chỉ thản nhiên liếc một cái, bọn họ kéo dài từng thời gian.
Trong hoàng cung và bên ngoài kinh thành hẳn quét sạch bọn loạn đảng.
Đã đến lúc tay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-242-bia-dac.html.]
Tạ Huyền cũng liếc Thẩm Dư Bạch, hiển nhiên cũng nghĩ như .
Thẩm Dư Bạch ngay bên cạnh tứ hoàng tử.
“Một!”
Tứ hoàng tử mở miệng, một lưỡi d.a.o găm sắc bén kề sát cổ .
Thẩm Dư Bạch tay quá nhanh, nhanh đến mức đám thị vệ bên cạnh kịp phản ứng.
Mọi đều kinh hãi.
“Vương công công, ngươi gì?”
Người kinh ngạc nhất chính là tứ hoàng tử.
Hắn dám nhúc nhích, ánh mắt âm trầm căm hận khóa chặt Thẩm Dư Bạch.
"Chỉ cần ngươi thả trẫm, bất cứ thứ gì ngươi , trẫm đều cho ngươi!"
" , chỉ cần ngươi thả hoàng nhi, chuyện đều dễ ."
Tim Tề phi lập tức treo lên tận cổ.
"Ta gì cũng ?"
Thẩm Dư Bạch như .
Tứ hoàng tử và Tề phi đồng loạt gật đầu.
Thẩm Dư Bạch nhếch môi:
"Nếu mạng của các ngươi thì ? Có ?"
Sắc mặt Tứ hoàng tử sầm xuống.
Tề phi vội vàng quát:
"Nếu ngươi g.i.ế.c hoàng nhi, ngươi cũng sống nổi!
Bổn cung cam đoan, chỉ cần ngươi thả hoàng nhi .
Không những hại mạng ngươi, mà còn để hoàng nhi hạ chỉ phong ngươi Dị tính vương.
Cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý cả đời."
“Ai sẽ sống nổi?
Hôm nay, kẻ c.h.ế.t chỉ thể là các ngươi."
Thẩm Dư Bạch ngẩng đầu, về phía đám phản nghịch:
"Lập tức bỏ kiếm xuống, nếu , sẽ g.i.ế.c ."
Ánh mắt chợt sắc lạnh, cổ tứ hoàng tử rỉ vài tia máu.
"Hoàng nhi!"
Tề phi kinh hãi tột độ, lúc nàng chẳng còn để ý gì khác, sang quát đám thị vệ:
"Mau bỏ kiếm trong tay các ngươi xuống!"
Đám thị vệ lập tức buông kiếm.
Ngay đó, Tạ Hành Vân dẫn xông .
Hơn nghìn cung thủ đồng loạt giương cung lắp tên, mũi tên nhắm thẳng Tề phi, tứ hoàng tử và đám thị vệ .
Cục diện lập tức xoay chuyển.
Văn võ bá quan khỏi thở phào, thậm chí ít mềm nhũn, bệt xuống đất.
Sắc mặt tứ hoàng tử đại biến, Tề phi cũng chẳng khá hơn.
Phó Chỉ lập tức tiến đến bên Tạ Trường Ninh và Châu Châu.
"Muốn sống ?"
Thẩm Dư Bạch lạnh lùng Tề phi.
Tề phi gật đầu lia lịa.
Thẩm Dư Bạch khẽ bật :
"Quỳ xuống."
Tề phi chẳng nghĩ ngợi, lập tức “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất:
"Cầu xin ngươi đừng hại hoàng nhi…"
Thẩm Dư Bạch khẽ nhấc mũi giày, hất nhẹ chiếc mũ trùm đầu của bà lên, để lộ gương mặt dữ tợn như ác quỷ.
"Á…"
Bị lột trần mặt , Tề phi kìm mà hét lên chói tai.
Văn võ bá quan đồng loạt trừng mắt sững sờ.
Cái gì… đây thật sự là Tề phi ư?
Quá đáng sợ!
Bắt gặp ánh mắt kinh hãi của , Tề phi chỉ hận thể tìm một khe đất mà chui xuống.
Thẩm Dư Bạch liếc bà một cái, mỉm Châu Châu:
"Châu Châu, đây với ca ca."