"Bệ hạ, bệ hạ…"
Văn võ bá quan vẫn còn đang thương cho ngũ hoàng tử, ai để ý đến tứ hoàng tử.
Dù cho tất cả các hoàng tử của tiên hoàng đều chết, thì chứ?
Chẳng vẫn còn các tông thất ?
Dù cho g.i.ế.c sạch tất cả các tông thất, để Tiêu gia chỉ còn mỗi .
Thì họ cũng sẽ để cho tứ hoàng tử - kẻ tiên hoàng tức chết, hại thương bệ hạ, tàn sát ... lên ngôi.
Bằng , một khi lòng chuyện gì, chẳng sẽ diệt hết cả cửu tộc của họ ?
Ai dám ủng hộ một như , để lên ngôi vị tối cao vô thượng, chẳng là tự tìm cái c.h.ế.t ?
"Tiêu Vân Duệ, ngươi tiên hoàng tức chết, tàn nhẫn g.i.ế.c hại bệ hạ, tàn sát ,...
Dù chỉ còn một ngươi là hoàng tử thì ?
Ngươi Cửu ngũ chí tôn?
Hãy chờ kiếp !
Chúng tuyệt đối công nhận một vị quân chủ như ngươi!"
"Sao Tiêu gia sinh một như ngươi?
Ngươi đúng là phế vật của Tiêu gia!
Nếu để đồ kẻ như ngươi lên ngôi, muôn dân trong thiên hạ e rằng chẳng ngày nào yên .
Có gan thì g.i.ế.c hết chúng !"
"Tiên hoàng ! Xin hãy mở mắt xem!
Kẻ mà tin tưởng bao năm rốt cuộc là một con quái vật thế nào.
Nếu linh thên, thì hãy đem con quái vật đó cùng, để nó còn gieo rắc họa loạn cho thiên hạ."
"..."
Một đại thần ở Ngự sử đài đều thẳng , mặt đầy bất khuất, chỉ thẳng mũi tứ hoàng tử mà chửi mắng thậm tệ.
Họ dù c.h.ế.t cũng để cho một con quái vật như kế vị.
Tứ hoàng tử giận dữ :
"Được, nếu , chiều theo các ngươi!
Đến đây!
Lập tức c.h.é.m đầu chúng!
Ta cho các ngươi , giờ đây chỉ Thái miếu trong tay .
Cả hoàng cung cùng bộ kinh thành cũng đều trong quyền kiểm soát của .
Các ngươi sợ chết, nhưng gia quyến của các ngươi thì ?
Họ cũng sợ c.h.ế.t ?"
Hắn chỉ lấy mạng của bộ tông thất Tiêu gia để gương.
Mà còn lấy gia quyến của văn võ bá quan uy h.i.ế.p họ.
Nhiều bắt đầu lo sợ.
cũng vài , đặc biệt là các vị Ngự sử, họ đều ngẩng cao đầu, tỏ vẻ sẵn sàng chết.
"Tiêu Vân Duệ, g.i.ế.c thì giết, xẻo thì xẻo.
Dù ngươi g.i.ế.c hết tất cả tông thất.
Dù Tiêu gia chỉ còn một ngươi nữa, chúng cũng để ngươi lên ngôi!
Nếu , dù hôm nay may mắn thoát nạn, thì ngày mai cũng sẽ c.h.ế.t lưỡi d.a.o của ngươi."
"Đến ! Giết chúng !
Kẻ như ngươi chắc chắn cũng sẽ sinh một đám quái vật.
Ta xem ngôi vị hoàng đế của ngươi sẽ bao lâu."
Thẩm Dư Bạch , đám thật sự sợ chết.
Phó Chỉ đưa cho Thẩm Dư Bạch một ánh mắt.
"Bệ hạ, lão nô lời nên ?"
Thẩm Dư Bạch hiểu ý ngay, mặt đầy nịnh hót về phía tứ hoàng tử.
Một tiếng "bệ hạ" của thực sự cho tứ hoàng tử hài lòng.
Tứ hoàng tử vung tay lớn lệnh cho Thẩm Dư Bạch .
Thẩm Dư Bạch lạnh lùng liếc mấy vị đại thần Ngự sử, khạc một bãi nước đậm mặt họ.
Rồi mới cung kính với tứ hoàng tử:
"Những như họ, chẳng chỉ lấy một chút thanh danh thôi ?
Nếu bệ hạ g.i.ế.c họ ngay, chẳng lợi cho họ ?
Những kẻ cứng đầu như nên nhốt thiên lao, để từ từ tra tấn.
Cho đến khi mài mòn hết cái kiêu ngạo trong họ, họ sẽ ngoan ngoãn quy thuận, quỳ lạy chân bệ hạ."
Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh một câu:
"Nếu là tiên hoàng, chắc chắn sẽ , chỉ như mới thể ép tất cả quỳ xuống chân ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-239-dai-nghia-diet-than.html.]
Tứ hoàng tử mắt híp , liền đổi ý định:
"Vậy cứ theo lời ngươi, đưa tất cả họ thiên lao."
Thẩm Dư Bạch thành công nhận một đợt tạ ơn, chỉ là lời tạ ơn ...
"Cẩu hoạn quan, ngươi sẽ c.h.ế.t yên…"
Đám chỉ thẳng mặt Thẩm Dư Bạch, chửi rủa ngớt.
Tề phi chầm chậm đầu về phía các tông thất.
Bọn tông thất vốn như những con chim cút, rụt cổ , dám một lời, thở cũng cẩn thận.
Thấy Tề phi về phía họ, từng đều câm lặng như tờ.
"Bái kiến bệ hạ!"
Không rõ ai mở lời , như hiệu lệnh, đám tông thất cùng quỳ xuống đất, đồng thanh hô lớn:
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…"
Họ tưởng rằng, chỉ cần họ chấp nhận tứ hoàng tử hoàng đế thì Tề phi sẽ tha cho họ.
Đáng tiếc, họ thất vọng.
Tề phi họ, khẽ nhẹ:
"Tiêu gia những kẻ nhu nhược như các , giữ các chỉ hỏng thanh danh của tiên tổ mà thôi."
Đôi môi đỏ thắm khẽ hé, chút do dự:
"Giết!"
"Bệ hạ và thái hậu tha mạng!"
Đám tông thất sợ đến phát khiếp, hồn phách tán loạn.
Thẩm Dư Bạch lặng lẽ liếc Phó Chỉ một cái.
Phó Chỉ chút biểu cảm, đám tông thất chẳng cập quyền mà bao chuyện ác.
Tiêu Vân Duệ là đang vì dân diệt ác!
Nhìn theo một góc độ khác, cũng xem như là chí công vô tư.
Vì trừ hại cho dân mà tay tự diệt cả cửu tộc của .
Xem như là “đại nghĩa diệt ”.
Tiêu Vân Duệ diệt hết tất cả, sót mạng nào, kể cả trẻ nhỏ lão già.
Chỉ g.i.ế.c hết đám tông thất mới triệt tiêu những ý đồ khác trong lòng văn võ bá quan, mới giữ vững ngai vàng của .
Sau một hồi thét gào kinh hoàng, bộ tông thất Tiêu gia đều đổ gục trong vũng máu.
Trên đời hiện tại chỉ còn mang họ Tiêu, chỉ còn mang dòng m.á.u hoàng tộc.
"Các còn cứng đầu ngoan cố để gì?
Chỉ bệ hạ mới là quân vương trời định."
Thẩm Dư Bạch lạnh lùng quét mắt xung quanh, là đầu tiên quỳ xuống đất:
"Lão nô bái kiến bệ hạ."
Hắn hô lớn "vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".
Tứ hoàng tử nhịn mà tặng cho một ánh mắt khen ngợi.
Tên cẩu nô tài thật sự quá hiểu chuyện!
Dần dần, vài vị đại thần quỳ xuống.
Phó Chỉ liếc Tạ Huyền một cái, Tạ Huyền đáp ánh mắt.
Ý rằng quét sạch bọn phản nghịch cùng tứ hoàng tử vẫn cần thêm chút thời gian.
Phó Chỉ hít sâu một , cũng chậm rãi quỳ xuống.
Ngay lập tức, đều lượt quỳ xuống.
Cho đến khi văn võ bá quan bộ đều quy phục chân tứ hoàng tử.
"Hahaha…"
Tứ hoàng tử nhịn mà hống lên đầy kiêu ngạo:
"Các vị đại thần, dậy ."
Con d.a.o đặt cổ văn võ bá quan lúc mới rút .
"Người !
Bắt Tạ Huyền, Phó Chỉ mang đến đây.
Cả ả tiện nhân Tạ Trường Ninh cũng đưa đến cho ."
Chưa đợi bọn họ dậy, Tề phi bắt đầu tay.