TẠ TRƯỜNG NINH TÁI SINH, HẦU PHỦ NÁO LOẠN RỒI!!! - Chương 236: Điện hạ còn nhớ cái này không?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-08-12 10:22:09
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bệ hạ ban c.h.ế.t cho nhị hoàng tử.

Tại thực hiện thể là Phó Chỉ?

Giờ đây, bệ hạ thể mở miệng , lời của Vương công công chính là ý chỉ của bệ hạ.

 

Phó Chỉ lệnh một tiếng, lập tức mở cửa ngục.

"Hừm, chỗ đơn sơ thế ?

Mau khiêng một cái bàn đến, thêm hai cái ghế, để bản quan cùng nhị điện hạ ôn chuyện cũ một phen."

 

Phó Chỉ nhấc hộp cơm bước nhà giam.

Bàn ghế nhanh chóng sắp xếp xong.

Phó Chỉ xuống , thấy nhị hoàng tử mặt mày căm giận, trừng trừng , vẫn bất động.

 

"Điện hạ, mời !"

Phó Chỉ động tác mời lịch sự.

 

Nhị hoàng tử theo phản xạ định vén áo xuống.

Lúc mới nhận đang mặc áo tù.

Hắn hừ lạnh một tiếng xuống đối diện Phó Chỉ.

 

"Phó Chỉ, vạn ngờ, kẻ phản bội là ngươi.

Ngươi còn xứng với sự tin tưởng của ?”

 

Ánh mắt Phó Chỉ vẫn bình thản, trong mắt , nhị hoàng tử chẳng qua chỉ là một kẻ sắp chết.

"Điện hạ e là vẫn , bệ hạ lập ngũ hoàng tử thái tử."

 

Nhị hoàng tử tròn mắt kinh ngạc:

"Phụ hoàng lập lão ngũ thái tử?"

 

Chuyện ngoài dự liệu của .

Hắn vốn cho rằng phụ hoàng sẽ lập lão tứ.

 

Phó Chỉ lập tức nhận sự nghi hoặc trong lòng :

"Hôm nay khi tứ hoàng tử hồi kinh, bệ hạ phát hiện ở Vinh Dương ngấm ngầm tích trữ mười vạn binh mã.

Nngười nổi giận lôi đình nên tống cùng Tề phi  thiên lao.

Chỉ là bọn họ ở khá xa điện hạ, nên điện hạ .”

 

Nhị hoàng tử sửng sốt đến mức miệng cũng khép .

Lão tứ, dễ dàng sụp đổ đến thế ?

 

Đột nhiên ngẩng đầu Phó Chỉ:

"Chuyện , chẳng lẽ cũng là công lao của Phó đại nhân?"

 

Giọng Phó Chỉ vô cùng nhạt nhẽo:

"Thần dám nhận công."

 

lời chẳng khác gì một lời thừa nhận gián tiếp.

 

"Phó Chỉ, ngươi đem tất cả chúng chơi đùa trong lòng bàn tay, thấy vui lắm ?"

Nhị hoàng tử đập bàn, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:

"Rốt cuộc ngươi gì?"

 

Trái ngược với cơn thịnh nộ của , Phó Chỉ vẫn giữ vẻ điềm đạm, chút gợn sóng.

Y cúi đầu, chậm rãi vuốt phẳng nếp gấp tay áo.

 

Chưa đợi y mở miệng, nhị hoàng tử quát lớn:

"Chẳng lẽ ngươi định mưu quyền soán vị?

Phó Chỉ, ngươi to gan thật đấy!

Cho dù ngươi may mắn thành công, thì kẻ phản thần nghịch tặc như ngươi cũng thể vững giang sơn .

Bởi vì đây là thiên hạ của Tiêu gia chúng !"

 

Phó Chỉ khẽ :

"Xem từ đầu đến cuối, điện hạ vẫn hiểu, thần rốt cuộc gì.

Hừ, cần giang sơn để gì chứ?"

 

Nhị hoàng tử giận dữ hét lên:

"Vậy ngươi rốt cuộc gì?"

 

Phó Chỉ từ từ mở hộp thức ăn bàn.

"Điện hạ còn nhớ cái ?"

 

Nhị hoàng tử liếc mắt một cái, tỏ vẻ khinh thường:

"Đây chẳng chỉ là bánh hoa quế bình thường thôi , gì kỳ lạ?"

 

Phó Chỉ nhắc khéo:

"Điện hạ ngại kỹ xem."

 

Nhị hoàng tử kỹ hơn, lập tức cau mày:

"Chẳng là một đĩa bánh hoa quế hỏng ?

Ngươi mang thứ đến gặp , rốt cuộc ý gì?"

 

Phó Chỉ chậm rãi đặt đĩa bánh hoa quế lên bàn.

"Làm thể gọi đó là bánh hoa quế bình thường ?"

 

Đột nhiên, nhị hoàng tử chợt nhớ điều gì, mặt đầy hoài nghi, chăm chăm đĩa bánh hoa quế hỏng đó.

"Chẳng lẽ đây là…"

 

Hắn bừng sáng trong đầu, nhớ từng định lợi dụng tay của Diệp Trọng Lâm để đầu độc Tạ Trường Ninh.

Thế nhưng, Tạ Trường Ninh vẫn bình an vô sự.

 

Chẳng lẽ đây chính là… đĩa bánh hoa quế độc đó?

Tại món đồ đó ở trong tay Phó Chỉ?

là Phó Chỉ sai âm thầm tráo đổi chiếc bánh độc ?

 

"Chính xác như điện hạ suy đoán."

Phó Chỉ nhếch mày.

 

Nhị hoàng tử hết sức hiểu:

"Tại ? Vì ngươi ?"

 

Bất ngờ dừng , mắt trợn trừng Phó Chỉ:

"Chẳng lẽ ngươi thật sự ý đồ gì khác với Tạ Trường Ninh?

Ta nhớ lúc hỏi ngươi, ngươi để tâm đến nàng, cũng chẳng cưới nàng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-236-dien-ha-con-nho-cai-nay-khong.html.]

 

Phó Chỉ bất ngờ :

"Khi đó là khi nào?

Điện hạ e là quên mất, bản xuất phát từ mục đích gì mà vội vàng chạy đến dò hỏi thần."

 

"Ngươi vì Tạ Trường Ninh mà phản bội ?"

 

Phó Chỉ đáp :

"Không thì ?"

 

Nhị hoàng tử bỗng phắt dậy:

"Ngươi thật sự chỉ vì một nữ nhân mà phản bội !"

 

Hắn thể chấp nhận nổi sự thật .

Chỉ vì Tạ Trường Ninh, Phó Chỉ phản bội ...

 

"Ngươi chẳng là điên ?

Tạ Trường Ninh chỉ là một phụ nhân chồng, đáng để ngươi đối xử như thế?"

 

Phó Chỉ mặt tối .

 

"Dù ý nghĩ đó, cũng sai việc đó.

tuyệt nhiên hề hại đến một sợi lông của Tạ Trường Ninh.

Vậy mà ngươi chỉ vì chuyện g.i.ế.c ?"

Đôi mắt nhị hoàng tử rực lửa giận dữ.

 

 

Phó Chỉ từng chữ rõ ràng:

"Điện hạ nên ơn, vì nàng vẫn an vô sự."

 

Nói , đẩy đĩa bánh hoa quế độc đến mặt nhị hoàng tử:

"Bệ hạ truyền lệnh, lập tức ban c.h.ế.t cho nhị hoàng tử.

Thần nghĩ nghĩ , dùng đĩa bánh hoa quế để tiễn điện hạ lên đường, chẳng còn gì thích hợp hơn.

Cũng coi như đầu cuối."

 

"Không! Ta gặp phụ hoàng…"

Nhị hoàng tử tất nhiên chịu c.h.ế.t dễ dàng như .

 

Phó Chỉ chậm rãi dậy:

"Điện hạ yên tâm, ngài sẽ sớm gặp bệ hạ."

 

Nhị hoàng tử sững :

"Ngươi định gì với phụ hoàng?"

 

Phó Chỉ giơ tay lên, hai thị vệ tiến .

Một giữ chặt nhị hoàng tử xuống đất.

Một lấy đĩa bánh hoa quế, nhét từng miếng miệng .

Hắn thể chống cự.

 

Phó Chỉ lạnh lùng :

"Điện hạ, ngọt ?"

 

Miệng nhị hoàng tử đầy bánh hoa quế, câu nào, mắt trợn ngược trừng Phó Chỉ.

 

Chẳng bao lâu...

"Phụt!!!!!"

Hắn cảm thấy bụng như d.a.o cứa, phun một búng máu.

Hai thị vệ thả tay , lăn đất, miệng sủi bọt, co giật ngừng.

 

"Điện hạ, xin đường bình an!"

Phó Chỉ mỉm .

Đợi đến khi nhị hoàng tử hôn mê, Phó Chỉ mới bước qua .

 

Khi rời khỏi thiên lao, đầu về phía phòng giam của Tề phi và yứ hoàng tử, chỉ liếc nhẹ một cái.

Đôi mắt sâu thẳm đáy lóe lên một nụ nhẹ.

"Các ngươi, nhất định đừng thất vọng…"

 

Thẩm Dư Bạch luôn canh giữ bên cạnh hoàng thượng.

Đầu giờ Dần, rõ vì , thiên lao bỗng nhiên bốc cháy dữ dội.

 

Dù chiếu chỉ lập thái tử ban , liệu ngũ hoàng tử và Thần phi thể an tâm ?

Không, họ hề lơ là mà còn cảnh giác hơn bất kỳ lúc nào.

Họ luôn cử âm thầm theo dõi động tĩnh bên thiên lao.

 

Khi nhận tin , ngũ hoàng tử liền hỏi ngay:

"Tề phi và lão tứ ?"

 

Thị vệ đến báo tin lập tức quỳ sụp xuống đất, :

"Thưa thái tử điện hạ, Tề phi và tứ hoàng tử biến mất!"

 

Ngũ hoàng tử tức giận nghiến răng:

"Hai đó chắc chắn lợi dụng cơ hội trốn thoát."

 

Thần phi cũng nhận tin.

Hai  họ vội vã tới điện nghỉ ngơi của hoàng thượng.

Ai dám cản họ, với phận hiện giờ?

hoàng thượng vẫn đang nghỉ ngơi.

Dù giờ ngũ hoàng tử thái tử, nhưng quyền điều binh.

 

"Phụ hoàng, ngài hãy tỉnh ! Tề phi và lão tứ trốn thoát..."

 

Thẩm Dư Bạch nghiêm trang bên cạnh, chỉ khẽ liếc hoàng thượng.

Chưa ngũ hoàng tử hết câu, hoàng thượng bỗng mở mắt.

 

"Phụttttttt!!!!"

Mặt ông biến sắc dữ dội, phun một búng máu, mắt trợn ngược, thở nổi, trông vô cùng kinh hãi.

 

"Bệ hạ..."

Ngũ hoàng tử và Thần phi đều sững sờ, kinh hoàng đến mức tê liệt.

 

Thẩm Dư Bạch run rẩy đưa tay sờ nhịp thở của hoàng thượng.

Rồi sụp xuống đất:

"Không xong , hoàng thượng Tề phi và tứ hoàng tử cho tức giận đến c.h.ế.t ."

Loading...