Phó Chỉ!
Sao là Phó Chỉ?
Huyền Ảnh ?
Sao đến là Phó Chỉ?
"Ngươi… to gan…"
Hoàng thượng giận dữ gầm lên, cố lắm mới thốt hai chữ.
Chẳng lẽ… tên nô tài Vương công công phản bội ông?
Ông vội vàng sang Vương công công.
Vương công công cũng ngỡ ngàng kém:
"Phó đại nhân, là ngài? Ngài định tạo phản …"
kịp hết câu, mấy hắc y nhân âm thầm xuất hiện, ông lập tức cắt cổ, m.á.u nóng phun trào tung tóe.
Vương công công còn kịp ngã hẳn lôi .
"Ngươi… ngươi…"
Hoàng thượng tức đến run rẩy, cố gắng giơ cánh tay còn cử động , chỉ thẳng mũi Phó Chỉ.
"Ngươi …"
Ông giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng thốt lời nào.
Phó Chỉ chậm rãi dậy, từ cao xuống vị vua từng khiến khom lưng cúi đầu.
"Bệ hạ hỏi thần đang định gì ?”
Hoàng thượng trừng mắt đỏ ngầu, căm phẫn như xé xác thành trăm mảnh.
Phó Chỉ nhếch môi lạnh, mắt lướt qua gương mặt đầy tức giận :
"Bệ hạ tru diệt cả nhà Trấn Quốc Công.
Trùng hợp , đó là thần bảo vệ.
Vậy nên thần đành vất vả một chút, kính xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ.
Không ý bệ hạ thế nào?"
Hoàng thượng liếc đại điện trống , hối hận đến ruột gan đứt đoạn.
Nếu lúc nãy ông đuổi hết thị vệ , thì đến lượt tên nghịch thần tác oai tác quái?
Ông từng nghĩ Phó Chỉ dám phản loạn.
Giờ phút , ông chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ thể cầu sống.
Cuối cùng, ông khẽ gật đầu, cố gắng một chữ:
"Được…"
Ánh mắt ông lộ rõ vẻ hối hận, như :
Ta chỉ nhất thời hồ đồ.
Nếu ngươi tha mạng, những động đến phủ Trấn Quốc Công, còn thể bỏ qua chuyện cũ.
Sắc phong ngươi phụ chính đại thần, trợ giúp tân quân.
Dù gì cũng là vua một phen, Phó Chỉ liếc mắt thấu tâm tư đó.
Hắn gật đầu:
"Biết sai mà sửa, gì hơn."
Hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy mắt hiện lên một tia sát ý.
Cứ chờ xem, ông chỉ diệt Tạ gia, mà còn c.h.é.m đầu tên phản thần .
Nào ngờ Phó Chỉ tiếp:
"Vương công công ?
Đêm nay bệ hạ còn dùng thuốc, còn mau dâng thuốc lên, hầu hạ bệ hạ uống thuốc."
Hoàng thượng: "..."
Ông c.h.ế.t lặng Phó Chỉ, thể tin nổi điều thấy.
Lẽ nào điên?
Vương công công chẳng sai g.i.ế.c ?
Thế giới … còn Vương công công gì nữa?
Vậy mà ngay khi lời Phó Chỉ dứt, từ ngoài điện thật sự bước .
Người đó hai tay nâng khay bạc, đặt bát thuốc đang bốc .
Không ai khác, chính là lão Vương công công !
Đến cả nếp nhăn mặt cũng giống y như thật.
hoàng thượng rõ, chỉ là do Phó Chỉ sai giả dạng.
Ông trừng mắt Phó Chỉ, ánh mắt chất vấn rốt cuộc gì.
Phó Chỉ bình thản đáp:
"Cũng gì.
Thần thấy ngày mai là ngày lành tháng , thích hợp để rồng về trời.
Vì , thần đặc biệt đến tiễn bệ hạ một đoạn đường cuối cùng."
Hoàng thượng trừng mắt nứt, gân xanh nổi đầy trán:
"Ngươi… … giết… vua?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-235-con-can-them-chut-hung-thu.html.]
"Bệ hạ minh."
Phó Chỉ cúi mắt ông một cái.
"Việc rồng về trời cần đúng giờ lành.
Phụ tránh một chút, để con đích hầu hạ bệ hạ dùng thuốc."
Thẩm Dư Bạch rạng rỡ với Phó Chỉ.
Ngay cả vai cung nữ còn đóng , huống gì là thái giám già?
Phụ ?
Bệ hạ sững sờ Phó Chỉ, sang “Vương công công”.
Hắn… gọi Phó Chỉ là phụ ?
Phó Chỉ từ khi nào đứa con lớn thế?
Thì chỉ g.i.ế.c vua… mà còn soán ngôi!!!
là gan to tày trời!
"Thỉnh bệ hạ dùng thuốc!
Đây là thứ đặc biệt do thần chuẩn .
Sau khi uống, bệ hạ thể an giấc ngàn thu, chấm dứt một đời tội nghiệt.
Phúc phận như thế, thiên hạ mấy ai cầu ?"
Thẩm Dư Bạch lẩm bẩm định đút thuốc.
Hoàng thượng cắn chặt môi, kiên quyết há miệng.
Hắn khẩy:
"Xem , khi uống thuốc, còn cần tăng thêm chút hứng thú."
"Bốp!"
Hắn vung tay tát hoàng thượng mấy cái trời giáng.
Nhân lúc ông há miệng, liền bóp chặt cằm ông, dốc bộ bát thuốc đen kịt miệng.
Rồi còn chu đáo lau miệng giúp ông bằng chính tay áo của ông.
Hoàng thượng tức đến mức mắt nổ tung, n.g.ự.c phập phồng như cóc thổi phồng.
Thẩm Dư Bạch cầm lấy ngọc tỷ, chơi đùa trong tay, :
"Thứ , đành để tạm thời bệ hạ giữ hộ."
Hoàng thượng tức đến sùi bọt mép, bản năng giành ngọc tỷ.
lúc mới phát hiện, nửa bên trái cũng cử động nữa.
Ông kinh hoảng tột độ, miệng há khép liên tục, nhưng thể phát một tiếng.
"Ngạc nhiên , bệ hạ? Ngài cứ yên tâm mà lên đường!"
Thẩm Dư Bạch vỗ nhẹ lên mặt ông.
Mí mắt ông dần nặng trĩu.
Chẳng bao lâu , ông chìm bóng tối vô tận.
Không ông mơ thấy gì, chỉ khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Thẩm Dư Bạch liếc ông lạnh lùng:
"Chết trong giấc mơ cũng chia ác mộng và mộng .
Mộng thì đừng mơ, với loại như ngươi, chỉ xứng c.h.ế.t trong vô tận ác mộng."
Cậu sang Phó Chỉ:
"Phụ , chỗ giao cho con.
Người việc khác ."
Phó Chỉ gật đầu, dặn vài câu rời .
Để ông c.h.ế.t như , là còn nhẹ với hoàng thượng.
Tề phi và tứ hoàng tử, thì may mắn như thế.
Hắn cho tung tin hoàng thượng ban c.h.ế.t cho Tề phi và tứ hoàng tử.
Hai đó âm thầm bày mưu tính kế bao năm.
Trong triều bao nhiêu kẻ là của họ.
Lực lượng của họ, chỉ chút binh mã ở Vinh Dương.
Lần , chỉ trừ sạch, mà còn khiến họ mang tiếng muôn đời, c.h.ế.t chỗ chôn.
Rời khỏi cung, Phó Chỉ thẳng đến thiên lao.
Trong ngục tối đen như mực.
Nhị hoàng tử chuyện gì xảy bên ngoài, chỉ co ôm gối nền đất lạnh.
Đột nhiên, trong bóng tối xuất hiện một tia sáng.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy Phó Chỉ đang xách theo hộp thức ăn, chậm rãi bước đến.
"Nói! Ngươi vì phản bội ?
Ta rốt cuộc bạc đãi ngươi bao giờ?"
Hắn bật dậy, trừng mắt giận dữ Phó Chỉ.