Trưởng công chúa chấn động trong lòng, chẳng lẽ ở Vinh Dương xảy chuyện ?
Ánh mắt bà đột ngột chuyển sang Tạ Trường Ninh, chắc chắn là tiện nhân giở trò.
Việc tích trữ binh lính tư là một chuyện cực kỳ bí mật, tiện nhân rốt cuộc mà ?
Binh sĩ mà bà âm thầm huấn luyện, chính bà còn nắm rõ hết.
Đám tử sĩ đó tuyệt đối thể nội tình.
Vậy mà Tạ Trường Ninh thể lợi dụng miệng của tử sĩ để vạch trần chuyện mặt hoàng ?
Hoàng thượng chỉ liếc mắt một cái, Vương công công liền hiểu ý.
Vương công công tiếp lời:
"Bẩm, tin báo rằng ở Vinh Dương phát hiện mười vạn tư binh.
Khoảng cách đến hành cung của trưởng công chúa ở Vinh Dương đầy năm dặm.
Ở đó còn phát hiện lượng lớn binh khí và lương thảo."
Nói xong, Vương công công "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất.
Trưởng công chúa rốt cuộc đang toan tính điều gì?
Đây là trọng tội thể mất đầu!
Mười vạn tư binh, ẩn náu gần hành cung của bà, đầy năm dặm, còn cả binh khí, lương thảo…
Tất cả đều trong địa bàn của nàng, trưởng công chúa dám là gì ?
Tạ Trường Ninh cụp mắt xuống, trong đáy mắt đầy ý .
Lúc , đừng trưởng công chúa từng cứu hoàng thượng một , cho dù cứu tám mười nữa, cũng chẳng ích gì.
Tạ Huyền cũng dám ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch.
Có câu: "Rút củ cải kéo theo bùn", tứ hoàng tử cũng đừng hòng thoát.
Tay trưởng công chúa đang nắm chặt cây trâm vàng bỗng run lên.
Chỉ "keng" một tiếng, cây trâm vàng dính m.á.u rơi xuống đất.
Phát tiếng vang lanh lảnh, những viên đá quý gắn đó văng tung tóe khắp nơi.
"Hoàng , thần thực sự …"
Chưa để trưởng công chúa hết câu, hoàng thượng chộp lấy nghiên mực bàn.
Giận dữ ném mạnh về phía bà:
"Ngươi gì?
Ngươi gì cả ?
Vinh Dương là phong địa của ngươi, đám tư binh đó, cùng cả binh khí, lương thảo, đều ở gần hành cung của ngươi.
Nói những lời , ngươi thấy nực ?
Hay ngươi tưởng rằng trẫm ngu dốt đến mức thể để mặc ngươi xoay vòng, lừa gạt như thế?
Lá gan của ngươi cũng to thật đấy.
Dám tự ý tích trữ mười vạn tư binh, chẳng lẽ ngươi định xưng đế?
Trở thành nữ đế đầu tiên trong lịch sử?"
Trưởng công chúa căn bản dám tránh né.
Nghiên mực bay đến giữa trung đập thẳng trán bà, m.á.u tươi đỏ thẫm từ trán chảy dọc xuống khuôn mặt.
Trưởng công chúa quỳ rạp, bò đến mặt hoàng thượng.
Nắm lấy vạt áo long bào, đôi mắt đầy hoảng loạn:
"Hoàng , gối chỉ mỗi Văn Cảnh, nó mắc bệnh , chẳng còn sống bao lâu.
Muội tích trữ những thứ đó để gì?
Huống chi đối xử với ân sâu như biển, những gì đều đủ.
Muội thể sinh lòng phản nghịch như chứ?"
Hoàng thượng cúi mắt, lạnh lùng bà:
"Ồ, ngươi tâm phản nghịch.
Vậy thì xem, ngươi luyện đám tư binh đó, tích trữ binh khí, lương thảo để gì?"
Ánh mắt ông đầy châm biếm:
"Chẳng lẽ định để dành, lấy thưởng ngoạn?"
Nói , hoàng thượng đá một cước khiến trưởng công chúa ngã lăn đất, ánh mắt sắc lạnh:
"Lỗi là ở trẫm, bao năm qua quá dung túng ngươi.
Khiến ngươi trở nên coi trời bằng vung.
Tất cả đều là của trẫm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-230-nhan-lenh-cua-te-phi-va-tu-hoang-tu.html.]
Trẫm, lẽ sớm nên xử lý ngươi, cùng với thằng nhi tử vô dụng của ngươi.
Ngươi ý định nữ đế?
Vậy chắc chắn là trẫm lập nhi tử ngươi, đúng ?"
Trưởng công chúa điên cuồng lắc đầu:
"Hoàng , , thật sự !
Thần hề tâm mưu nghịch, xin hãy tin !"
Nói bà cắn răng, quyết tâm :
"Là Tề phi và tứ hoàng tử!
Chính họ đến tìm thần .
Nói mượn phong địa và hành cung của để buôn bán ăn.
Họ hứa sẽ cho thần nhiều lợi ích.
Muội nhất thời hồ đồ, mới cho họ mượn phong địa và hành cung.
Nếu hoàng tin, thể triệu Tề Chính Nghiệp cung.
Mấy năm nay, Tề phi và tứ hoàng tử tiện rời kinh, chuyện đều do Tề Chính Nghiệp xử lý."
Lông mày hoàng thượng nhíu , chuyện liên quan đến tứ hoàng tử?
Giọng đầy lạnh lẽo:
"Ý ngươi là, việc luyện binh tư, tích trữ lương thảo và binh khí trong bóng tối… là do tứ hoàng tử ?"
Trưởng công chúa im lặng.
sự im lặng , chẳng khác nào thừa nhận.
Hoàng thượng lập tức lệnh triệu Tề Chính Nghiệp cung.
Chẳng bao lâu , Tề Chính Nghiệp hồ hởi chạy đến.
Đêm qua Tề phi hủy dung, hôm nay tứ hoàng tử hồi kinh liền gặp thích khách.
Hắn tưởng hoàng thượng triệu là để hỏi chuyện .
Thấy cả Tạ Trường Ninh và Tạ Huyền đều mặt, càng chắc chắn hơn.
Dù , kẻ ám sát tứ hoàng tử, chẳng chính là Diệp Trọng Lâm, nhi tử của Tạ Trường Ninh ?
"Hạ thần tham kiến hoàng thượng!"
Tề Chính Nghiệp quỳ xuống hành lễ.
Đợi một lúc lâu vẫn thấy hoàng thượng bảo dậy, lòng bắt đầu bất an.
Chẳng lẽ… đoán sai ?
Hoàng thượng cao xuống , lạnh lùng :
"Mấy năm nay ngươi hết Vinh Dương, mấy tháng một chuyến, xem, ngươi những ‘việc ’ gì ở đó?"
Mắt Tề Chính Nghiệp trợn tròn.
Sao hoàng thượng nhắc đến chuyện ?
Chẳng lẽ việc ở Vinh Dương bại lộ?
Hắn theo bản năng sang trưởng công chúa.
Ngay lập tức, trưởng công chúa giận dữ quát lớn:
"Nói , ngươi với Tề phi và tứ hoàng tử gì trong phong địa của bản cung?
Lá gan các ngươi cũng lớn thật đấy, dám qua mặt bản cung mà càn."
Nghe bà thế, Tề Chính Nghiệp ngay.
Chuyện ở Vinh Dương lộ.
Sắc mặt tái mét, môi run bần bật, đổ mồ hôi như tắm, trông chẳng khác nào dọa đến hồn bay phách lạc.
Khi chạm ánh mắt uy nghiêm như thể sẽ giết của hoàng thượng.
Hắn lập tức ngã bệt xuống đất:
"Xin hoàng thượng khai ân!
Vi thần… vi thần cũng chỉ là phụng mệnh hành sự thôi!"
Hoàng thượng bật lạnh:
"Hừ! Phụng mệnh hành sự?
Ngươi xem, là phụng mệnh ai mà dám lén lút huấn luyện tư binh, tích trữ binh khí và lương thảo?"
Tề Chính Nghiệp run như cầy sấy, hai mắt nhắm nghiền, cắn răng khai :
"Vi thần… phụng mệnh của Tề phi và tứ hoàng tử.
Xin hoàng thượng tha mạng!"