Thẩm Dư Bạch như thường lệ rạp mái nhà, cả áp sát ngói.
Cộng thêm bộ hành màu đen, gần như hòa một với màn đêm.
Chỉ còn đến nửa canh giờ nữa là đến giờ Sửu.
Cách qua mái ngói cũng thể thấy tiếng gào thét thê thảm như dã quỷ của Tề phi.
Thật khiến khỏi cảm thấy khoái chí.
Thẩm Dư Bạch cẩn thận nhấc một viên ngói lên, lập tức thấy cảnh tượng thảm hại trong phòng.
Giường chiếu hỗn loạn, hai mắt Tề phi đỏ rực như sắp nổ tung.
Bà ôm đầu, lăn lộn điên cuồng giường, rít gào như dã thú, đập đầu thùm thụp như vỡ sọ.
Bà giờ đây chẳng còn chút khí chất quý phái nào của ngày , trông chẳng khác gì một mụ điên.
Xấu xí, dữ tợn, khiến ghê tởm.
Một đám thái y vây quanh bà , nhưng chỉ , bất lực.
Lúc , Tề phi chẳng khác gì một con khỉ trong chuồng, còn đám thái y thì chỉ là đám xem trò vui.
Đôi mắt Thẩm Dư Bạch nheo , ánh sắc như dao, dán chặt gương mặt chăm chút kỹ lưỡng của Tề phi.
Rõ ràng bà gần bốn mươi tuổi, mà trông vẫn trẻ trung như mới ngoài hai mươi.
Nghe , chính nhờ gương mặt mà bà sủng ái, vững vàng trong hậu cung nhiều năm đổ.
Nếu bây giờ hủy hoại nó thì ?
Muội chỉ là một cô nương nhỏ.
Mà bà tàn nhẫn dí mặt con bé lò than, để ngọn lửa thiêu đốt da thịt nàng.
Hắn sẽ bắt bà nếm thử cảm giác đó.
"Chuyện gì thế , chuyện gì thế !
Tề phi nương nương rốt cuộc gì , thuốc thang vô hiệu?"
Một đám thái y quýnh quáng xoay vòng như ruồi đầu.
Vị trí của Thẩm Dư Bạch lúc cực kỳ hiểm hóc, thẳng mặt Tề phi.
Hắn lặng lẽ lấy từ tay áo một bình sứ nhỏ, nhưng vội tay, chỉ lặng lẽ yên chờ đợi.
Chờ gì ư?
Chờ thời khắc thái tử ép vua thoái vị.
Khi đó, mới thể thừa nước đục thả câu.
Đêm nay, bệ hạ nghỉ ở cung Đức phi, giờ chắc chắn yên giấc.
Đông cung.
Thái tử mặc giáp phục chỉnh tề, mặt là hàng vạn binh sĩ sẵn sàng chờ lệnh.
Phó Chỉ cũng mặt.
Hắn khoác áo bào đen tuyền, áo choàng cùng màu, tách biệt với những khác.
Hắn chắp tay với thái tử:
"Điện hạ, giờ đến.
Xin hãy yên tâm, thần nhất định sẽ dẫn theo Vũ Lâm quân tiếp ứng điện hạ bên ngoài hoàng cung."
, Vũ Lâm quân là của Thái tử.
… đó chỉ là Thái tử tưởng .
"Vậy thì phiền ."
Thái tử đích đỡ Phó Chỉ dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-223-ca-ca-dua-muoi-ve-nha.html.]
Phó Chỉ khom thi lễ, rời .
Hừ, đón thái tử, trong ngoài phối hợp?
Thái tử cứ tiếp tục mơ mộng .
Còn , tự đón Châu Châu!
Sau khi Phó Chỉ rời .
"Giết!"
Thái tử rút trường kiếm bên hông, ánh mắt kiên định.
Hắn còn đường lui, chỉ còn cách liều mạng.
Thẩm Dư Bạch chờ gần nửa canh giờ.
Giờ Sửu điểm.
''Giếttttttttttttt!!!"
Tiếng hò hét vang dội khắp bốn phương, bộ hoàng cung lập tức chìm hỗn loạn.
Ngay cả cung Triều Vân cũng thấy rõ ràng.
Thẩm Dư Bạch tinh thần phấn chấn.
Trong điện, ai nấy đều hoảng loạn.
"Xảy chuyện gì ?"
''Không xong ! Nguy ! Thái tử khởi binh phản ……"
lúc , cửa điện đạp tung.
Một thái giám hốt hoảng xông .
"Cái gì?"
Mọi kinh hoàng tái mặt.
Lúc , còn ai quan tâm đến Tề phi nữa?
Thẩm Dư Bạch lặng lẽ mở nắp bình sứ, nhắm thẳng mặt Tề phi.
Những hạt bột trắng nhẹ nhàng rơi xuống như tuyết, một ai phát hiện.
"A a a… mặt của bổn cung…"
Giữa lúc đang loạn thành một đống, chợt thấy tiếng hét thảm thiết xé gan xé ruột của Tề phi.
Tất cả đầu , chỉ thấy mặt và cổ bà bắt đầu bốc lên làn khói trắng, mùi thịt cháy khét tràn ngập khắp gian.
Còn phát tiếng xèo xèo như đang nướng thịt.
Chưa ai kịp phản ứng thì mặt và cổ Tề phi m.á.u thịt bầy nhầy, tóc tai thiêu sạch còn một sợi.
"Cứu bổn cung…"
Bà bò lê đất như một con quỷ dữ, dọa cho tất cả lùi trong kinh hãi.
Thẩm Dư Bạch liếc một cái, tung biến mất bóng đêm.
''Châu Châu, ca ca đến .”
Vừa đẩy cánh cửa gỗ mục nát, chạy ôm lấy .
"Ca ca!"
Đôi mắt Châu Châu long lanh sáng rỡ, nụ ngập tràn hạnh phúc.
"Đi thôi, ca ca đưa về nhà."
Thẩm Dư Bạch xoa đầu , cúi cõng nàng lên lưng, rời .