Dù gương mặt nàng chi chít vết thương, chẳng thể rõ dung mạo, nhưng đôi mắt bảy phần giống Thẩm phu nhân.
Là ?
, là !
"Đồ tiện tỳ , thấy ghê tởm.
Ngươi chỉ xứng chui rúc trong góc tối cọ hố xí, chẳng đáng để xuất hiện mặt khác.
Không hiểu nương nương còn giữ ngươi gì, nếu là thì đánh c.h.ế.t từ lâu , đỡ tốn cơm."
Tát nàng mấy cái vẫn hả giận.
Cung nữ liền túm tóc nàng, đá mạnh hai phát bụng khiến nàng ngã nhào xuống đất.
Sau đó là một trận đ.ấ.m đá tàn nhẫn.
Bên cạnh còn vài phụ trách quét dọn, dường như quen với cảnh .
Không những can ngăn mà còn xem như trò vui.
Thậm chí kẻ còn xông lên đá thêm vài cái.
Trái tim Thẩm Dư Bạch nhói lên từng hồi, như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng tim.
Chỉ một cái, nhận những vết thương mặt nàng đều là dấu vết của lửa thiêu.
Chúng kéo dài xuống tận cổ, đến mức miệng và tai nàng cũng cháy dính với .
Rõ ràng lúc đó ai bôi thuốc cho nàng.
Trong tất cả các loại thương tích, bỏng là đau đớn nhất.
Đặc biệt là bỏng diện rộng như thế .
Có thể là sống bằng chết.
Thẩm Dư Bạch dám tưởng tượng, nàng sống sót kiểu gì qua từng đó đau đớn?
Hắn xông ngăn .
Không, là xé xác bọn họ.
nhấc chân lên, khựng .
Một thị vệ gần đó bắt đầu để ý đến .
Chỉ cần sơ hở một chút, với sự cảnh giác của Tề phi, bà chắc chắn sẽ lập tức chuyển nơi khác.
Không khó hiểu vì bấy lâu nay họ tìm mãi thấy tung tích nàng.
Một là vì nàng thành thế .
Hai là như lời cung nữ , nàng vẫn luôn giấu ở những nơi dơ bẩn, tối tăm nhất, chỉ để cọ bô xí.
Thẩm Dư Bạch liếc nàng một cái.
Cố tình lộ ánh mắt ghét bỏ, đó lập tức đầu , bước nhanh rời khỏi điện Triều Vân.
Hắn còn phát hiện một điều:
Ánh mắt đờ đẫn, mặc cho bọn cung nữ đánh đập thế nào cũng phản ứng.
Chẳng khác nào một cái xác hồn.
Không né tránh, kêu la, điều bình thường.
Chẳng lẽ... Tề phi hạ độc nàng, khiến nàng trở thành một kẻ ngốc nghếch, chẳng gì?
Trái tim lập tức lạnh buốt.
Ánh mắt tràn ngập sát khí, chỉ một thoáng biến mất.
Không khó hiểu vì Tề phi dám để nàng xuất hiện khác mà giấu kín.
Nàng chỉ hủy dung, hạ độc khiến câm lặng, mà còn biến thành kẻ ngốc.
Nhất định là từ nhỏ bỏ thuốc độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-214-la-muoi-muoi.html.]
Một độc ác như , đúng là rắn rết đội lốt .
Thẩm Dư Bạch thề, tất cả những gì bà với , sẽ khiến bà trả .
Không chỉ gấp đôi, mà là gấp mười, gấp trăm !
May , hôm nay hạ độc mụ rắn rết đó.
Dùng mấy loại độc đang để g.i.ế.c bà , quá nhẹ nhàng.
Sau khi trở ngự thiện phòng, Thẩm Dư Bạch để lộ bất kỳ dấu hiệu nào khác thường.
Lưu công công còn lén kéo một góc, hỏi han vài câu.
Chủ yếu là lo Tề phi gây khó dễ.
Cả hậu cung ai cũng , Tề phi chỉ tỏ hiền hậu mặt hoàng thượng, còn thì độc ác tàn nhẫn ai bằng.
Nếu khi nãy Lưu công công vắng, chắc chắn ông sẽ để đưa món ăn cho bà .
Thẩm Du Bạch rõ Lưu công công là của Phó Chỉ, nhưng vẫn vội chuyện tìm thấy .
Nếu , chắc chắn Lưu công công sẽ lập tức báo cho Phó Chỉ .
Họ luôn mong mỏi tìm thấy , thậm chí là mơ cũng thấy.
Một khi tin, họ nhất định sẽ hành động.
Mà một hành động thiếu suy nghĩ thể khiến rút dây động rừng.
Ai Tề phi sẽ chuyện gì?
Chi bằng cứ để một giải quyết chuyện .
Lúc trong ngự thiện phòng ăn trưa, Lưu công công còn lén đưa cho một con gà .
Nhờ Lưu công công che chở, cả buổi chiều chẳng gì.
bề ngoài vẫn tỏ bận rộn.
Không thể để khác rằng:
Có thì ngự thiện phòng cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cuối cùng cũng đợi đến đêm.
Các cung nữ khác đều ngủ trong một gian phòng lớn.
Lưu công công âm thầm sắp xếp cho một gian phòng riêng.
Tuy nhỏ, chỉ một chiếc giường trống trơn, ngoài chẳng gì, nhưng thấy mãn nguyện.
Dù , là nam nhân, thể chen chúc ngủ chung một giường với đám nữ nhân .
Chẳng thể thống gì cả.
Đêm nay, nhất định đến điện Triều Vân, xem hiện giờ rốt cuộc .
Chờ đêm khuya thanh vắng, mặc một y, lặng lẽ trèo qua cửa sổ, phóng màn đêm.
Cả hoàng cung yên tĩnh như tờ, ngoài mấy thị vệ tuần tra, còn ai qua .
Giờ mà xuất hiện bên ngoài, chắc chắn sẽ xem là thích khách.
Hắn quen thuộc đường nước bước, nhanh đến điện Triều Vân.
Còn đang nghĩ nên tìm nàng ở thì từ phía điện phụ bỗng vang lên tiếng roi da vun vút.
Ánh mắt lập tức lạnh băng, hình lướt lên mái điện phụ, nhẹ nhàng dịch một viên ngói.
"Bốp! Bốp!"
Tiếng roi quất da thịt càng lúc càng rõ.
Hắn cúi đầu xuống.
Chỉ một cái liếc mắt, lửa giận lập tức bùng lên dữ dội trong lòng.