Ánh mắt trưởng công chúa bỗng trở nên sắc bén:
"Sao như ? Hắn chẳng tự tay chôn hết mấy thứ đó thư phòng của Trấn Quốc Công ?
Cấm vệ quân là loại nào chứ?
Cái mũi của bọn họ nhạy như chó săn, đừng là chôn trong sân, dù giấu trong nhà xí của phủ Trấn Quốc Công, bọn họ cũng đào ."
Lẽ nào… cài bên cạnh Tạ Trường Ninh phản bội bà?
Hay là Tạ Trường Ninh và Trấn Quốc Công bắt đầu nghi ngờ điều gì?
nghĩ , bà lập tức phủ định, tính mạng của bọn họ đều trong tay bà, dẫu gan cũng chẳng dám phản bội.
Chẳng lẽ Tạ Trường Ninh nghi ngờ tên ngu ngốc ?
Nếu , nàng còn tổ chức tiệc nhận long trọng đến thế?
Còn kịp nghĩ cho rõ ràng, trong cung đến truyền chỉ.
Thích phi nương nương mời bà nhập cung diện kiến.
Sắc mặt Trưởng công chúa thoáng vui.
Bà và Thích phi chỉ là hợp tác tạm thời, dựa cái gì mà Thích phi dám triệu bà cung tra hỏi?
Tạ Trường Ninh thức trắng cả đêm, lão phu nhân và Lâm thị cũng khá hơn.
Chỉ với vài câu, nàng liền về.
Ở tiền sảnh, Diệp Trọng Lâm đợi suốt cả đêm.
Vừa thấy nàng, vội chạy :
"Người về ! Mẫu , chuyện ?
Ngoại tổ mẫu và cữu cữu chứ?"
Vì sợ bại lộ, dám liên hệ với bên ngoài, nên đoán rằng khi Tạ Trường Ninh về thì chuyện xong.
Nhìn sắc mặt mệt mỏi đến rã rời của nàng, vẻ đúng là mấy thứ lục soát .
"Con chờ ở đây cả đêm ?
Ta bảo con về nghỉ mà, lời thế?"
Tạ Trường Ninh trách yêu, ánh mắt tràn đầy thương xót.
Nhìn thấy nàng vẫn còn tâm trí quan tâm , tim Diệp Trọng Lâm đập thình một cái.
Lẽ nào phủ Trấn Quốc Công xảy chuyện gì? Sao thể?
Tạ Trường Ninh thấu phản ứng của , cố ý dừng một nhịp mới tiếp:
"Ngoại tổ mẫu và cửu cửu con cả, chỉ là một phen kinh hãi mà thôi.
Con cũng đừng thức nữa, mau về nghỉ ."
Trong mắt Diệp Trọng Lâm lóe lên sự kinh ngạc, nhưng trong lòng chẳng chút vui mừng nào.
Hắn miễn cưỡng vài câu khách sáo, thất thần rời .
Tạ Trường Ninh lạnh trong lòng.
Vừa sai đưa canh sâm cho .
Vừa lập tức căn dặn Tạ Nam theo dõi sát hai mẫu tử .
Nếu gì bất thường, cấm vệ quân tìm những thứ đó?
Trừ khi, ngay từ đầu Tạ Trường Ninh và Trấn Quốc Công hề tin tưởng .
Chẳng lẽ… bại lộ từ lâu ?
Tuyên Vũ Hầu Phủ.
Sáng sớm hôm đó, Tề Chính Nghiệp cung.
Sau khi rời phủ, Phương Như Vũ khẽ:
"Đi thôi, Thẩm Lan Nguyệt nhốt bao ngày , cũng nên đến thăm nàng một chút."
Từ lúc bước chân Tuyên Vũ Hầu phủ, Thẩm Lan Nguyệt giam .
Ngày ngày nàng chỉ lặp lặp tên nhi tử - Tưởng Hồng Thịnh, như kẻ điên.
"Nhi tử của ? Van xin ngươi!
Là ngươi sai g.i.ế.c Hồng Thịnh của đúng ?"
Vừa thấy Phương Như Vũ, nàng điên cuồng lao tới.
Hai bà tử lập tức đè nàng xuống đất.
"Ta sai ! Ta nên ý tranh vị trí Hầu phu nhân với ngươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-189-chang-le.html.]
Ta chỉ xin… xin ngươi trả Hồng Thịnh cho …"
Thẩm Lan Nguyệt nước mắt giàn giụa, điên cuồng dập đầu mặt Phương Như Vũ.
Phương Như Lũ phất tay cho lui xuống, chỉ giữ hai bà tử đang giữ Thẩm Lan Nguyệt.
Chuyện giữa Tần thị và Tần Tiêu gần đây gây chấn động khắp kinh thành.
Tề Chính Nghiệp mấy hôm nay dám cửa, sợ khác nhắc đến Thẩm Lan Nguyệt.
May là bên Tạ Trường Ninh chuyện xong chuyện khác tới, khiến thiên hạ rảnh bận tâm đến nàng .
Nếu Phương Như Vũ ngăn , Tề Chính Nghiệp sớm g.i.ế.c nàng .
Nàng khuyên rằng, nếu lúc g.i.ế.c Thẩm Lan Nguyệt, chỉ khiến thiên hạ nhớ Tuyên Vũ Hầu phủ còn như thế, chẳng khác nào tự chuốc lấy nhục.
Thẩm Lan Nguyệt thì vẫn mù mờ gì, đúng là đáng thương.
Phương Như Vũ " bụng" kể cho nàng bộ chuyện l.o.ạ.n l.u.â.n kinh hoàng giữa Tần Tiêu và Tần thị.
Thẩm Lan Nguyệt xong thì sững sờ, thể như ?
sự thật còn tàn nhẫn hơn.
Thẩm Lan Nguyệt chính là kết quả của mối quan hệ l.o.ạ.n l.u.â.n giữa hai Tần gia.
Năm đó, vì Tần thị nghĩ rằng bản thể mang thai, nên vô tư tiếp tục qua với đại ca .
Nào ngờ mang thai thêm nữa.
Hai , đúng là liều đến cùng.
Phương Như Vũ nàng lạnh:
"Ngươi luôn tin tức của nhi tử ngươi ?
Nói cho ngươi , ngay ngày đầu ngươi bước chân phủ, ném xuống vực c.h.ế.t .
Ngươi đoán xem là ai ?"
Thẩm Lan Nguyệt còn hồn thì một cú đòn nữa đập thẳng tim.
Nàng gào thét điên cuồng, liên tục gọi tên Hồng Thịnh.
Phương Như Vũ mỉa:
"Một đứa con hoang gì, ngươi tưởng quan tâm nó ?
Ngay cả cái thứ như Tề Chính Nghiệp còn chẳng thèm để tâm.
Ngươi nghĩ cái đầu óc tầm thường của ngươi thể uy h.i.ế.p ?
Ta còn mong các ngươi phủ để ngày ngày hành hạ cơ...
Chỉ tiếc tên súc sinh đó cho cơ hội."
Thẩm Lan Nguyệt chợt ngừng , giọng run rẩy:
"Ngươi … là Tề Chính Nghiệp g.i.ế.c Hồng Thịnh của ?"
Phương Như Vũ mỉm tán thưởng:
"Xem ngươi vẫn vô vọng.
Mới hôm qua thôi, còn gào lên đòi g.i.ế.c ngươi.
Ngươi nhớ ngươi dùng thủ đoạn gì để ép cho ngươi nhập phủ ?
Hắn thể nhẫn tâm như , nhưng vị trong cung lấy mạng các ngươi đấy."
Thẩm Lan Nguyệt hét lên như dã thú:
"Tề Chính Nghiệp! Ta g.i.ế.c ngươi!
Cả Vân quý phi nữa! Các ngươi cứ chờ đó cho !"
Khi nàng gào đủ, Phương Như Vũ mới lạnh nhạt :
"Ngươi định g.i.ế.c bọn họ kiểu gì? Bằng mồm ? Hay mơ giữa ban ngày?"
Đôi mắt Thẩm Lan Nguyệt đỏ rực, nàng gằn từng chữ:
"Vinh Dương. Ta rõ nơi đó gì, nhưng , cứ cách hai tháng, Tề Chính Nghiệp đến Vinh Dương một .
Và một lượng bạc khổng lồ đều chuyển đến đó qua tay ."
Phương Như Vũ lập tức cau mày.
Vinh Dương?
Không nơi đó là phong địa của trưởng công chúa ?
Một lượng bạc khổng lồ, qua tay Tề Chính Nghiệp đổ về Vinh Dương?
Chuyện thể khiến như Thẩm Lan Nguyệt để ý, chứng tỏ lượng thật sự lớn.
Chi tiêu nhiều như để gì?
Chẳng lẽ… bọn họ đang âm thầm nuôi quân tại Vinh Dương?