Sắc mặt của Tạ Trường Ninh giấu vẻ kinh hãi.
"Không, tin."
Nàng dứt khoát phủ nhận, nhưng tay vô thức siết chặt chiếc khăn lụa.
Du ma ma cũng giấu nổi sự sững sờ.
"Ngươi tin ?"
Ngô thị bật lớn:
"Đừng là ngươi tin, ngay cả lúc mới chuyện cũng dám tin.
đó là sự thật.
Chỉ cần ngươi chịu khó nghĩ , nhất định sẽ phát hiện đầu mối."
Thẩm Văn Viễn c.h.ế.t từ lâu.
Những chuyện đối với Tạ Trường Ninh mà , thật quá xa vời.
Tuy nàng và Thẩm Văn Viễn tình sâu nghĩa nặng, nhưng cũng thể xem là vợ chồng hòa thuận, kính trọng lẫn .
Nàng còn nhớ rõ, khi mới thành lâu, nàng cùng Thẩm Văn Viễn đến thỉnh an Tần thị.
Khi đó, một mảnh ngói bất ngờ rơi từ mái nhà xuống, suýt chút nữa đập trúng nàng.
Chính Thẩm Văn Viễn kịp thời đẩy nàng , mảnh ngói rơi trúng vai , khiến vai bầm tím cả một mảng.
Khi nàng sợ hãi vô cùng, còn thì vẫn mỉm an ủi nàng.
Đến tận bây giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ ánh mắt ôn hòa của lúc đó.
Vậy từ khi nào bắt đầu xa cách nàng?
Chính là từ đầu nàng mang thai.
Thẩm Văn Viễn chấp nhận thất mà Tần thị và Thẩm Lan Nguyệt đưa tới, ngày ngày đắm chìm trong nữ sắc.
Dù , cũng từng rời khỏi phòng nàng.
Nàng nghĩ đến nữa, nhưng ngăn suy đoán.
Lẽ nào tất cả những điều Ngô thị , đều là sự thật?
Thẩm Văn Viễn vốn dĩ khả năng sinh con?
Vì thế nên đám thất trong hậu viện mới chẳng ai từng mang thai?
Thấy sắc mặt nàng biến đổi liên tục, Ngô thị chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hả hê.
"Ngươi còn nhớ đêm động phòng hoa chúc của hai ?
Ban đầu, gần gũi với ngươi ?
Sau đó mệt , chẳng gì cả?
Về thường xuyên ngủ thư phòng.
Ngươi vì ?
Hắn sợ ngươi phát hiện đang lén uống thuốc chữa thứ bệnh khó ."
"Không thể nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-181-du-yen.html.]
Ngươi là ngoài, thể rõ chuyện giữa phu thê ?
Không như ngươi ."
Dù lời Ngô thị ăn khớp với thực tế.
Tạ Trường Ninh vẫn nhớ rõ, nàng và Thẩm Văn Viễn từng thời gian ân ái mặn nồng.
"Đó là bởi vì chuẩn một loại thuốc gây ảo giác.
Đứa con trong bụng ngươi vốn của Thẩm Văn Viễn.
Chính cũng rõ điều đó.
Hắn tự với ngươi nên mới vạch trần."
Ngô thị giễu:
"Buồn nhất là Thẩm Văn Viễn cứ tưởng che giấu giỏi lắm.
Không ngờ Tần thị từ lâu.
Nếu , bà suốt ngày đòi hưu ngươi?
cho dù ngươi tư thông, thì sớm muộn cũng mang thai.
Vì Tần thị sắp xếp sẵn 'cho giống' .
Nếu thì thể tráo đổi hài tử ?"
Du ma ma càng càng thấy kinh hoàng.
Phu nhân khi nào tư thông?
Bà hề ?
Phu nhân chắc chắn từng điều gì với Thẩm Văn Viễn cả!
Bà lập tức nổi giận, chỉ tay mặt Ngô thị mắng lớn:
"Ngươi đúng là bậy bạ!
Ta luôn ở bên cạnh phu nhân, ai hiểu phu nhân hơn .
Phu nhân luôn giữ lễ, từng vượt quá khuôn phép nửa bước.
Nếu ngươi còn dám ăn bậy bạ, tin xé rách miệng ngươi ?
Ngươi tưởng ai cũng đê tiện vô sỉ như Tần gia các ngươi ?
Chuyện dơ bẩn gì cũng ."
Vừa mắng, bà xông lên, tát mạnh mấy cái mặt Ngô thị, hề nương tay.
Tạ Trường Ninh lúc mới chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh Ngô thị:
"Ta cũng tin những lời ngươi . Chuyện từng , tự rõ."
Khóe môi Ngô thị khẽ nhếch, lạnh lùng :
"Không ngại thật cho ngươi , Tần thị từng , hài tử của ngươi, đều hoài thai những ngươi nhập cung dự yến.
Bà từng nghi ngờ ngươi hạ thuốc.
Trong cung thì thủ đoạn nào mà ?
Còn về chuyện là ai …
Ngươi thử nghĩ xem, rốt cuộc Tạ gia các ngươi đắc tội với ai?"