Lời của Vân quý phi dứt, sắc mặt của Tạ Hành Vân lập tức đổi.
Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ bồng bột, lộ rõ vẻ kháng cự.
Đặc biệt khi đối diện ánh mắt nóng bỏng đầy khao khát của Chiêu Hòa quận chúa, mặt chỉ sự vui và chán ghét.
"Xin bệ hạ minh giám, vi thần trong lòng, đời nếu lấy nàng thì lấy ai khác, e là phụ lòng của quý phi nương nương ."
Mọi còn kịp phản ứng, vung áo quỳ thẳng xuống mặt hoàng đế.
Tạ Trường Ninh thầm kêu "hỏng ".
Hành Vân còn trẻ, tính tình bộc trực, rốt cuộc vẫn phần nào ngông cuồng nóng vội.
Mà đối phó với ngai vàng hiện tại, việc ngược .
Nếu , thì giả vờ .
Ngược , càng , càng tỏ vui vẻ chấp thuận.
Nàng lập tức hiệu bằng ánh mắt cho Tạ Huyền.
Tạ Huyền khẽ gật đầu.
Tuy quanh năm trấn thủ biên cương, nhưng so với , càng hiểu rõ tính cách bệ hạ.
Hắn lập tức bước nhanh về phía Tạ Hành Vân, giơ tay tát một cái thật mạnh.
"Nghịch tử, vô lễ!
Trước mặt bệ hạ mà ngươi dám tùy tiện mở miệng?
Nói gì mà trong lòng?
Chiêu Hòa quận chúa còn đủ xứng với ngươi ?
Được lấy quận chúa là phúc phần tu luyện tám đời của ngươi đấy!
Còn mau tạ ơn quý phi nương nương!"
Hắn kín đáo liếc mắt hiệu cho Tạ Hành Vân.
"Vi thần đa tạ quý phi nương nương."
Tạ Huyền vui vẻ quỳ xuống.
Lâm thị nắm c.h.ặ.t t.a.y vì lo lắng, vội vàng dậy quỳ xuống cạnh Tạ Huyền.
Tạ Hành Vân dù vui, cuối cùng vẫn cúi đầu, chắp tay hành lễ:
"Đa tạ quý phi nương nương."
Chiêu Hòa quận chúa tưởng thật, nước mắt rưng rưng đầy vui mừng.
Không cần suy nghĩ, nàng lập tức quỳ xuống bên cạnh Tạ Hành Vân.
"Đa tạ bệ hạ, đa tạ quý phi nương nương tác thành."
Nàng run rẩy , nghĩ rằng Hành Vân đồng ý, bệ hạ chắc chắn sẽ phản đối.
Nàng mải vui mừng nên hề nhận sắc mặt của Vân quý phi đang cứng từng chút.
Chết tiệt!
Tạ Huyền về kinh, rốt cuộc ăn nhầm cái gì?
Sao diễn trò đồng ý hôn sự?
Lại còn mang cái thái độ như thế?
Đây còn là ?
Hay là thứ gì ám ?
Trước đây nếu gặp chuyện như , nhất định sẽ thẳng thừng từ chối, dù liều mạng kháng chỉ.
Tạ Hành Vân hồi kinh, chẳng là mang theo một nữ nhân ?
Ánh mắt dành cho nàng trong sáng?
Rõ ràng chính là trong lòng!
Sở dĩ bà đưa đề nghị , là để bệ hạ thấy Tạ Huyền kháng chỉ.
Kháng chỉ tuân, là tội gì?
Là tru di cửu tộc!
bây giờ thì ?
Hắn mà mang bộ dạng nịnh bợ, quỳ mặt đất cảm tạ bà.
Còn quận chúa Chiêu Hòa, đúng là ngu ngốc đến cực điểm.
Bệ hạ mở miệng ?
Vậy mà nàng hấp tấp dậy tạ ơn?
Nàng định đẩy bà cái thế bất lợi nào đây?
Quan trọng hơn là, sẽ khiến bệ hạ bà ?
Trong lòng lo lắng bất an, Vân quý phi lập tức về phía bệ hạ.
Dạo gần đây, bệ hạ còn sủng ái bà như , bà thể sợ?
Hoàng thượng giữ vẻ mặt lộ hỉ nộ, ánh mắt dừng nơi Tạ Huyền, phần bất ngờ.
Ngay cả Vân quý phi còn Tạ Hành Vân mang một nữ nhân về, thì ?
Phản ứng của Tạ Hành Vân trong dự đoán của .
vốn tưởng Tạ Huyền sẽ phản đối, nào ngờ là một màn phối hợp nhuần nhuyễn như .
Tốt lắm!
Chứng tỏ vẫn rõ phận , vì chiến công mà kiêu căng.
Chỉ Vân quý phi là càng lúc càng phóng túng.
Bà định đẩy Tạ Hành Vân lấy Chiêu Hòa, rốt cuộc là mưu tính gì?
Đừng tưởng mấy trò mờ ám bà lưng .
Tên khốn lão tứ qua mật thiết với Dực vương là một chuyện, còn vươn tay chọc phủ Quốc Công.
Tất cả đều nín thở chờ bệ hạ mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-174-muu-khong-thanh-ga-cung-mat.html.]
Tạ Trường Ninh hết phản ứng, khẽ cong môi nhạt:
Bệ hạ là đa nghi.
Lần , quý phi coi như tự đ.â.m đầu tường.
Tứ hoàng tử sắc mặt cũng khó coi, họ hành động quá vội, còn Tạ Huyền diễn một màn khiến trở tay kịp.
Thái tử cũng mặt, nhưng gần như vô hình.
Một lát , hoàng thượng bỗng bật :
"Tạ ái khanh đây là gì?
Tuổi trẻ mà, một lòng chân thành như thế, là điều đáng quý nhất.
Nhìn , trẫm nhớ đến chính thuở niên thiếu."
Tạ Huyền thầm thở phào:
Lần cược đúng .
Tạ Hành Vân cũng nhẹ lòng.
Nghe giọng điệu bệ hạ, e là sẽ ban hôn với Chiêu Hòa quận chúa.
"Trẫm cho phép tự do hôn sự, xem như phần thưởng cho công lao ."
"Vi thần cảm tạ long ân!"
Tạ Hành Vân mừng rỡ, dập đầu thật mạnh.
Tạ Huyền và Lâm thị cũng lập tức dập đầu tạ ơn.
Sắc mặt quận chúa Chiêu Hòa trắng bệch, mắt đỏ hoe, dám .
Lúc mà , chẳng là bất mãn với bệ hạ ?
Dực vương và Dực vương phi vội vàng nhận tội.
Hoàng thượng trách mắng mấy câu, :
"Là nữ nhi thì nên giữ đoan chính."
Một câu, thẳng mặt quận chúa Chiêu Hòa.
Một nữ nhi giữ , tương lai còn gì để ?
Ai còn dám cưới?
Quận chúa Chiêu Hòa hoa mắt chóng mặt, suýt ngất.
Dực vương phi cũng khá hơn là bao.
"Quý phi!"
Hoàng thượng về phía Vân quý phi.
"Thần lỡ lời, xin bệ hạ trách phạt."
"Ngươi sai, thì tước bỏ phong hào, giáng phi."
Vân quý phi tái mặt.
Bệ hạ… tay thật!
Hậu cung hoàng hậu, bao năm qua bà nắm quyền lục cung, tưởng rằng gần ngai vị hoàng hậu.
Ai ngờ hôm nay...
Chỉ còn là Thích phi.
(Vân là phong hiệu, giáng xuống phi tức là tước luôn chữ "Vân", từ lúc dùng tên - họ thật là "Thích" phi)
"Thần tạ ơn hoàng ân."
Dù lòng cay đắng, bà vẫn dập đầu tạ ơn.
"Phụ hoàng…"
Tứ hoàng tử định lên tiếng, nhưng Thích phi lập tức hiệu cho mở miệng.
Yến tiệc tan.
Còn kịp về tới Triều Vân cung, Thích phi ngất xỉu.
Hậu cung bốn phi:
Thần phi
Đức phi
Thục phi
Tĩnh phi
Trước giờ bà họ.
Giờ đây xếp phía , mà chịu nổi?
Thích phi tức đến hôn mê.
Tứ hoàng tử và trong cung dám mời thái y, may mà bên cạnh cung nữ y thuật, mới cứu một mạng.
Trên đường về, Tạ Trường Ninh vẫn còn kinh hãi thôi:
Làm bạn với vua đúng là như sống cạnh hổ.
May ...
Chỉ còn nửa năm nữa là bệ hạ băng hà.
Đêm , trong ngôi miếu hoang vẫn náo nhiệt như cũ.
Thẩm Tĩnh Thư tê liệt cảm xúc.
Khi đến lượt tên ăn mày từng trêu chọc Thẩm Tri Nghiễn, nàng chớp chớp mắt, ghé tai thì thầm một câu.
Ánh mắt sáng rực, nở nụ tà dâm ghê tởm:
"Còn chuyện thế ? Sao ngươi sớm?"
Thẩm Tri Nghiễn, đói đến hoa mắt, uống chút nước lạnh, suy nghĩ kế thoát , ngủ .
Bỗng cảm thấy như núi đè, lập tức mở choàng mắt...