Nhờ sự gây dựng cần mẫn suốt mấy chục năm của Tạ Trường Ninh, Tĩnh An Hầu phủ hiện nay cũng địa vị vững chắc trong kinh thành.
Hiện tại, tuy nàng chiếm Hầu phủ như chim khách đoạt tổ, nhưng vì còn nể mặt phủ Quốc Công, nên nhân tộc Thẩm gia dù giận cũng chỉ dám giấu trong lòng, ai dám hé răng.
Nếu nàng khiến Hoàng thượng ban tước Hầu cho Thẩm gia, thì chẳng họ sẽ mang ơn nàng cả đời ?
Như , bất kể ai kế thừa chức vị Hầu tước cũng sẽ về phía nàng.
Sáng sớm, khi Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tri Châu rời khỏi ngôi miếu hoang, cả hai vẫn tràn đầy tự tin.
Dù mất hào quang công tử Hầu phủ, nhưng họ cho rằng, với tài học của , việc tìm một công việc cũng chẳng khó khăn gì.
Thế nhưng, hiện thực lập tức giáng cho họ một cú đau điếng.
Bọn họ ngờ rằng: vì tai tiếng của Tần Huyền và Tần Tiêu, thêm vụ tráo con, cả hai trở thành "nhân vật nổi tiếng" khắp kinh thành.
Chỉ cần họ xuất hiện, vội vàng tránh xa, như tránh ôn thần.
Có nơi thậm chí còn vác chổi gậy đuổi đánh, chửi bới tiếc lời.
Lần đầu tiên trong đời, họ mới hiểu thế nào là "chuột chạy qua đường, ai cũng hò hét đánh".
Cảm giác thẹn thùng, nhục nhã đến mức thể chịu nổi.
Tất nhiên, trong việc thể thiếu công lao của Triệu quản gia.
Được phu nhân tăng lương, ông đương nhiên cật lực việc cho xứng với bạc nhận.
Tối đến.
Lũ ăn mày lượt về miếu hoang, y như đêm , cùng quanh đống lửa.
Thẩm Tĩnh Thư dựa góc tường, dơ bẩn, quần áo rách rưới, ai đến gần.
Trước mặt nàng là vài chiếc màn thầu đầy bụi và một cái bánh thiếu một góc, qua là đồ ăn vứt .
Nếu là , chỉ liếc một cái thôi nàng cũng thấy buồn nôn.
hiện giờ, nàng nhặt lên một cái màn thầu, thèm phủi bụi, vội vàng nhét miệng, nhai ngấu nghiến.
Khi cận kề cái chết, tôn nghiêm chẳng còn nghĩa lý gì.
Giờ đây nàng chỉ sống sót.
Nàng tưởng rằng Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tri Châu sẽ về nữa, mà hai họ mặt mũi lấm lem trở .
Thẩm Tĩnh Thư suýt thì bật .
Nàng còn nghĩ họ sẽ nên trò trống gì.
Không cần nàng mở miệng, bọn ăn mày nhạo hai chút khách khí.
Một tên còn hỏi:
"Luyến tiếc cái miếu luyến tiếc chúng thế?"
Cả đám ầm lên.
Hai giận đến tím mặt nhưng dám phản ứng, chỉ nín nhịn, trông thật đáng thương.
Không tìm việc, tiền, từ hôm qua chẳng ăn gì, bụng đói kêu ầm ỹ cả lên.
Khi thấy Thẩm Tĩnh Thư đang ăn, hai nhịn mà nuốt nước bọt.
Thẩm Tri Nghiễn lập tức mặt , Thẩm Tĩnh Thư tự hạ thấp thì mặc kệ.
Hắn tuyệt đối ăn những thứ dơ bẩn đó.
Ăn là sinh bệnh mất.
Thẩm Tri Châu xuống cạnh , lời nào.
ăn, vô cùng .
Nhớ đến chuyện đêm qua, thể mở miệng nổi.
Dù gì thì đây cũng là đồ mà ngũ dùng thể để đổi lấy.
Dù là súc sinh, cũng thể ăn!
Thẩm Tĩnh Thư hừ lạnh:
"Cảm thấy dơ bẩn ?"
Thẩm Tri Châu gượng:
"Ngũ ăn , bọn cần ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-172-tiec-mung-cong.html.]
Thẩm Tĩnh Thư cầm chiếc màn thầu đầy bụi, bẻ đôi, ném xuống mặt hai :
"Cho các ngươi đấy. Có dám ăn ?"
Hai sắc mặt đen , nàng đang nhục mạ họ ?
Xem họ là chó ?
Đặc biệt là Thẩm Tri Nghiễn, khuôn mặt lạnh như băng.
Chẳng lẽ nàng , quân tử ăn của bố thí ?
Thấy họ ai động đậy, Thẩm Tĩnh Thư liền cố tình nhai bánh thật to.
Đói khát khiến con thể kháng cự nổi bản năng.
Thẩm Tri Châu ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt dán chặt chiếc màn thầu.
Không chịu nổi nữa, nhặt màn thầu lên, phủi qua lớp bụi vội vàng nhét miệng.
Vừa cắn một miếng, nước mắt dâng tràn, suýt nữa thì .
Từ nhỏ đến lớn, từng ăn cái gì ngon đến thế.
Thậm chí còn ngon hơn tất cả sơn hào hải vị từng nếm.
Thẩm Tri Nghiễn liếc một cái khinh thường:
"Đồ vô dụng."
"Nhị ca, ăn ?"
Thẩm Tri Châu ăn xong vẫn thèm, sang cái bánh của Thẩm Tri Nghiễn.
Thẩm Tri Nghiễn hừ lạnh:
"Ngươi nếu chó thì cứ ăn ."
Không đợi xong, Thẩm Tri Châu nhanh như chớp nhặt bánh lên ăn tiếp.
Thẩm Tri Nghiễn đầy khinh bỉ:
Sợ ăn chậm thì kịp chó ?
Thẩm Tĩnh Thư cảnh , mãn nguyện.
Dựa mà chỉ nàng rơi xuống bùn đen?
Điều nàng nhất, chính là kéo tất cả bọn họ cùng xuống địa ngục.
Đặc biệt là cái gã nhị ca tự cao tự đại !
Tại Thái Cực điện.
Tạ Trường Ninh cùng phủ Quốc Công đến từ sớm, văn võ bá quan lục tục kéo đến.
Sau là thái tử và các hoàng tử, đến các phi tần hậu cung.
Trưởng công chúa và Tống Văn Cảnh cũng mặt hôm nay.
Mọi đều đến đông đủ.
Hoàng thượng từ tốn xuất hiện.
Do trung cung hoàng hậu, nên thường lệ đều do Vân quý phi thị tháp tùng hoàng thượng, hôm nay cũng .
"Thần tử bái kiến hoàng thượng!
Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
"Chư khanh bình ."
Hoàng thượng uy nghi cúi điện, tay giơ khẽ, thiên tử uy phong lẫm liệt.
"Tạ ơn bệ hạ."
Mọi tạ ơn, trở chỗ .
Hoàng thượng khen thưởng công lao của các tướng sĩ, bắt đầu luận công ban thưởng.
Người công lượt bước lên tạ ơn.
Tiếp đến, Hoàng thượng nâng chén đầu tiên, các đại thần cũng nâng chén theo, khí vô cùng vui vẻ, hòa thuận.
Vân quý phi và trưởng công chúa liếc , ánh mắt cả hai lạnh lẽo như băng.
Tạ Trường Ninh hết thứ, thu tất cả mắt.
Khi đặt chén xuống, trưởng công chúa chuẩn mở lời...
Thì thấy Tạ Trường Ninh đột ngột dậy, quỳ xuống giữa đại điện.