Năm đó, hai nhi tử của Dương ma ma chỉ là mấy đứa trẻ nhỏ, còn nhớ chuyện khi xưa.
Người mà Tạ Trường Ninh hỏi là của Dương ma ma, ông năm nay hơn sáu mươi tuổi, tai kém.
Nàng hỏi hỏi mấy , ông mới rõ.
Tạ Trường Ninh căng thẳng ông.
Ông suy nghĩ một lát run rẩy :
"Ta nhớ rõ, tỷ tỷ từng mang đứa trẻ nào về nhà cả."
Lời vô cùng chắc chắn.
Tim Tạ Trường Ninh quặn thắt.
Giữa tiết trời giá rét cuối đông, nếu Dương ma ma đưa đứa trẻ về nhà, thì bà thể mang nó ?
Chỉ còn một khả năng...
Bà tiện tay vứt bỏ đứa bé ở đó.
Tạ Trường Ninh cam lòng, hỏi hỏi cùng một câu.
kết quả đều giống : Dương ma ma từng mang đứa trẻ về nhà.
Trên đường trở về, Tạ Trường Ninh lặng thinh một lời.
Du ma ma ngừng an ủi nàng:
"Phu nhân cứ yên tâm!
Tiểu công tử là đứa trẻ mệnh lớn, còn tiểu thư nữa.
Chắc chắn bọn trẻ đều bình an vô sự.
Người nhất định kiên cường.
Nghĩ tích cực mà , Dương ma ma mang đứa bé về, hẳn là điều .
Điều đó nghĩa là tiểu công tử vẫn ở trong kinh thành, mà trẻ con cùng tuổi cũng nhiều.
Huống chi cổ tay còn vết bớt bẩm sinh.
Chúng tìm từng một, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ."
Tạ Trường Ninh dĩ nhiên hiểu rõ đạo lý đó, nàng sai Tạ Lâm tìm.
Tìm từng đứa một, chắc chắn sẽ ngày gặp con .
Về phần nhi nữ, nàng giao cho Tạ Nam điều tra, lẽ chờ quá lâu sẽ manh mối.
Chỉ là hiện tại chúng sống , ở nơi nào, ăn no mặc ấm, bắt nạt ...
Nghĩ đến đó, Tạ Trường Ninh chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt, yên.
Nàng hồn bay phách lạc trở về Hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-165-den-don-phu-nhan-nha-ta-tro-ve.html.]
Chẳng ngờ mấy đứa súc sinh vẫn còn quỳ rạp cổng,
Dai như đỉa đói, khiến nàng thấy thấy chán ghét.
Không thèm liếc mắt, nàng lập tức sai đuổi chúng thật xa.
Đại tẩu Lâm thị, cùng Hứa thị và Tô Thanh Uyển đợi sẵn trong phủ từ lâu, nàng về liền vội vã đón.
"Tạ tủ tỷ, đừng quá đau lòng, chuyện hẳn là điều .
Ta mà, mấy đứa đó cũng giống con tỷ."
Hứa thị nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài.
Nàng thật lòng đau cho Tạ Trường Ninh.
Tô Thanh Uyển cũng liên tục lời an ủi, mặt âm thầm lau nước mắt nhiều .
Biết Thẩm Tri Tự là con ruột của mẫu , trong lòng nàng khó tả cảm xúc gì.
Chỉ một điều khiến nàng nhẹ nhõm:
Nàng và Thẩm Tri Tự từ nay còn liên quan gì nữa.
Lâm thị sớm chuyện, lời an ủi nàng bao nhiêu .
Lúc cũng chẳng cần thêm.
Điều quan trọng mắt là tìm con cho Tạ Trường Ninh, để mẫu tử họ sớm ngày đoàn tụ.
Đợi Hứa thị và Tô Thanh Uyển định tâm trạng, Lâm thị liền hỏi về tình hình của bọn trẻ, Hứa thị cũng nghiêm túc lắng .
Tạ Trường Ninh đem tất cả những gì kể , nhưng đáng tiếc, nàng cũng bao nhiêu.
Lâm thị và Hứa thị âm thầm ghi nhớ từng chi tiết.
Hứa thị mỉm :
"Tạ tỷ tỷ đừng nóng ruột, kinh thành cũng lớn, chúng sẽ nhanh chóng tìm bọn trẻ thôi.
Uyển Uyển nhận tỷ mẫu , đến lúc đó hai đứa nhỏ cũng sẽ gọi là mẫu , lễ mắt chuẩn xong đấy."
Lâm thị lời khách sáo, dậy chuẩn cáo từ.
Không ngờ đúng lúc , Triệu quản gia sắc mặt nghiêm trọng bước , trầm giọng :
"Phu nhân, Diệp Bỉnh Văn dẫn theo nữ quyến đến phủ, là đến đón phu nhân nhà trở về."
Cái gọi là "phu nhân nhà " , dĩ nhiên chính là Tần Nghi!