Khóe môi Tạ Trường Ninh khẽ cong lên, nở một nụ .
Rơi trong mắt Thẩm Tĩnh Vân, nụ chẳng khác nào sự ngầm thừa nhận.
"Con mà, cho dù con chuyện gì, mẫu cũng mãi mãi về phía con.
Con xin thề trời đất, nhất định sẽ hiếu kính mẫu thật ."
Nàng nhất định dỗ dành mẫu , tìm chữa trị cho nàng.
Sau đó để mẫu gả nàng cho Cố Hoài Cẩn.
Như , nàng sẽ thể sống cuộc đời hạnh phúc như trong mộng.
Còn chuyện … để hãy tính.
Nếu mẫu chuyện đều theo ý nàng, thì đợi mẫu già , nàng ngại hiếu thuận một chút.
Còn nếu …
Thẩm Tĩnh Vân giấu kích động, lập tức quỳ xuống tiếp chỉ.
khi Vương công công xong thánh chỉ, nàng chỉ cảm thấy như một gậy đập thẳng đầu.
Sao thành thế ?
Vì cuối cùng lầm đều đổ lên đầu nàng?
Nàng chỉ đánh ba mươi trượng, còn về phủ trưởng công chúa.
Tếp tục sống chung với cái tên hoa tâm tửu sắc Tống Văn Cảnh?
Thẩm Tĩnh Vân sững sờ, kinh ngạc Tạ Trường Ninh.
Trong lòng đầy nghi hoặc:
Vì mẫu đòi công bằng cho nàng?
"Mẫu , cho con , chuyện thành thế ?"
Nàng lớn tiếng chất vấn Tạ Trường Ninh, đồng thời đưa tay định túm lấy bà.
Tạ Trường Ninh tránh khỏi tay nàng, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Chuyện con , chẳng lẽ con rõ ?
Nếu cầu xin bệ hạ, quận vương sớm hưu con .
Con nên cảm ơn , vì giữ danh phận quận vương phi cho con."
Hai mắt Thẩm Tĩnh Vân bỗng trợn to, đỏ rực, nàng oán độc chằm chằm Tạ Trường Ninh.
Hận đến mức băm vằm bà thành trăm mảnh:
"Mẫu ? Không!
Ngươi là độc phụ, căn bản xứng với danh xưng .
Ngươi từng ý định đòi công bằng cho , mà còn một lòng tin tưởng ngươi.
Hổ dữ còn ăn thịt con, ngươi thể đối xử với như ?"
"Tĩnh Vân, con thể mẫu như chứ?
Con một lòng quận vương phi, mẫu cũng là vì giúp con toại nguyện.
Giờ con thể mãi mãi quận vương phi , chẳng lẽ con vui ?
Dáng vẻ của con, thực sự hiểu nổi đấy."
Tạ Trường Ninh vẻ vô tội.
Thẩm Tĩnh Vân còn gì đó, nhưng kịp mở miệng, nàng kéo .
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Tiếng roi gậy vang lên từng hồi, đánh thẳng da thịt.
Tạ Trường Ninh bên cạnh, lặng lẽ , môi khẽ cong lên.
Thẩm Tĩnh Vân dám đem chuyện Tống Văn Cảnh lây hoa liễu công khai giữa đám đông?
Dù là Trưởng công chúa Tống Văn Cảnh, chắc chắn đều hận nàng thấu xương.
Cho dù g.i.ế.c chết, cũng tuyệt đối sẽ để nàng sống yên .
Chờ đến khi họ phủ Trưởng công chúa, ắt nàng sẽ thế nào là địa ngục trần gian thực sự.
Còn thánh chỉ ư?
Cũng chỉ là để che đậy chuyện mà thôi.
Chuyện Tống Văn Cảnh mắc bệnh hoa liễu, rửa thế nào cũng sạch .
Chỉ là ai dám bàn tán công khai mà thôi.
trong lòng , ai cũng rõ như ban ngày.
Thử nghĩ xem, bà oan ức đến nhường nào.
Hoàng thượng sẽ thấy ngại mà ban thưởng cho bà thêm chút gì ?
Hôm nay, bà thể kiếm một món hời nữa .
Thẩm Tĩnh Vân cũng xem như phát huy nốt chút giá trị lợi dụng cuối cùng của .
Đây là hoàng cung, tất nhiên thể để nàng phát bất kỳ âm thanh nào.
Nếu kinh động đến các vị quý nhân trong cung, thì đó chính là tội của nàng .
Miệng Thẩm Tĩnh Vân bịt chặt, ánh mắt như rắn độc chết.
Trừng trừng Tạ Trường Ninh, hận thể dùng mắt mà khoét mấy lỗ m.á.u bà.
Chỉ tiếc, nàng bản lĩnh đó.
Ba mươi trượng nhanh đánh xong.
Ngoài dự đoán của , Thẩm Tĩnh Vân mà hề ngất .
Người thi hành còn kịp lui xuống, thì Tống Văn Cảnh sải bước tới.
Hắn mang vẻ mặt dịu dàng, cúi bế lấy Thẩm Tĩnh Vân đầy máu, môi nở nụ ấm áp như gió xuân:
"Tĩnh Vân, đưa nàng về nhà!"
Càng thấy Tống Văn Cảnh dịu dàng, Thẩm Tĩnh Vân càng run sợ, lông tóc dựng , ánh mắt hoảng loạn , cả ngừng run rẩy.
Khi một chìm trong nỗi kinh hoàng tột độ, họ sẽ thể phát âm thanh.
Nàng trừng to mắt, há miệng như cầu cứu, điên cuồng lắc đầu.
Không! Nàng tuyệt đối trở về cùng Tống Văn Cảnh.
Với nàng, điều đó còn đáng sợ hơn cái c.h.ế.t gấp vạn !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-145-tinh-van-ve-nha-thoi.html.]
Đột nhiên, nàng phắt đầu Tạ Trường Ninh, miệng mấp máy:
"Mẫu , cứu con… cứu con với…"
Thế nhưng thể phát dù chỉ một tiếng.
Tạ Trường Ninh hờ hững vung khăn tay, giọng điệu mềm mỏng đầy vẻ khuyên nhủ:
"Vân nhi, con hãy tự lo cho , đừng phạm sai lầm như thế nữa.
Con và quận vương tình sâu nghĩa nặng, sống thật , sớm sinh con nối dõi mới là đúng đắn."
Sớm sinh con nối dõi?
Nàng với một kẻ mắc bệnh hoa liễu, thể sinh con ?
Thẩm Tĩnh Vân tức đến ngất lịm.
Tạ Trường Ninh cụp mắt, khẽ cong môi .
Không vội, ngày tháng của Thẩm Tĩnh Vân...
Mới chỉ bắt đầu thôi.
---
Bên phía Tần gia, lúc như nổ tung.
Tần Khai Nguyên nhíu mày thật chặt:
"Mẫu , mấy lời đồn bên ngoài liệu là thật ?
Quận vương chẳng lẽ thật sự mắc thứ bệnh bẩn thỉu ?"
Tiêu thị trừng mắt lườm một cái, nhổ nước miếng liên tục:
"Phi phi phi!
Dùng ngón chân nghĩ cũng là giả!
Quận vương tôn quý như thế, thể mắc thứ bệnh đó?"
Miệng thì , nhưng trong lòng khỏi hoang mang.
Không lửa khói, đang yên đang lành lan truyền tin đồn như ?
Nếu chẳng may Tống Văn Cảnh thật sự mắc bệnh hoa liễu...
Thật dám tưởng tượng nữa.
Tần lão phu nhân tràng hạt trong tay, vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh:
"Các con hoảng cái gì?
Bình tĩnh hết cho !
Chuyện ầm ĩ thế , cứ chờ , sẽ sớm kết luận thôi.
Tạ Trường Ninh nổi tiếng là bao che con cái.
Đã nhận Tĩnh Vân con thì tuyệt đối để nó chịu thiệt.
Chỉ cần còn Hầu phủ và Quốc công phủ, Tống Văn Cảnh dám gì nó?"
Bà ngừng một chút tiếp:
" mà... cô mẫu các ngươi bệnh lâu.
Cũng đến lúc phụ các ngươi nên thăm một chuyến.
Dù ông cũng là bậc trưởng bối.
Tạ Trường Ninh thể cản Tần Khai Tễ, chẳng lẽ dám ngăn cả phụ các ngươi?"
Tiêu thị lập tức gật đầu lia lịa:
"Vẫn là mẫu nghĩ chu !
Vậy để phụ ngày mai đến Hầu phủ một chuyến."
Thực nàng đang mong còn chẳng kịp.
Tốt nhất là Tần lão gia mau mau đến Hầu phủ.
Tần Khai Nguyên cũng đồng tình:
"Ý kiến ."
Đám đang chuyện thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiêu thị nhíu mày:
"Giờ , ai còn đến?"
Tần Khai Nguyên dậy mở cửa, thấy đến là ai liền giật kinh ngạc.
Hắn nhận rõ, là quản sự bên cạnh Hầu phu nhân.
Bà đến đây?
Chẳng lẽ Hầu phu nhân chuyện gì ?
Hay là... cô mẫu xảy chuyện ?
Người đến chính là Du ma ma, khi xưng danh, bà mỉm hỏi:
"Không Tần lão gia ở đây ?"
Tần lão gia chính là Tần Tiêu. (Ca ca ruột của Tần thị)
Lòng Tần Khai Nguyên càng lúc càng cảm thấy bất an, nhưng vẫn gật đầu :
"Phụ ở nhà.
Mời ma ma , Hầu phu nhân điều gì căn dặn?"
Du ma ma mỉm , trả lời ngay.
Dưới sự dẫn đường của Tần Khai Nguyên, bà nhanh chóng gặp Tần Tiêu.
Sau khi hành lễ xong, bà mới chậm rãi rõ mục đích:
"Là thế , lão phu nhân thể vốn yếu.
Hôm đó vì lý do gì, mà tứ tiểu thư chuyện quá đáng.
Khiến sức khỏe lão phu nhân càng thêm suy nhược.
Hầu phu nhân ý mời ngài ngày mai đến gặp mặt một .
Sợ rằng nếu chậm trễ... thì e là…"