Tô Thanh Uyển đầu , quả nhiên thấy trong tay Cố Hoài Cẩn đang cầm chiếc khăn tay của nàng.
Nha bên cạnh lập tức bước tới, nhận lấy khăn từ tay Cố Hoài Cẩn, cẩn thận cất .
"Đa tạ công tử!"
Người nhặt khăn tay của nàng đích mang đến trả, nàng tất nhiên cảm tạ.
Tô Thanh Uyển khẽ nhún , hành lễ với Cố Hoài Cẩn.
Bước chân của Thẩm Tri Tự chợt khựng .
Hắn lập tức nhận Cố Hoài Cẩn, kiếp Cố Hoài Cẩn chính là phu của .
"Chỉ là chuyện nhỏ, cô nương cần khách sáo."
Cố Hoài Cẩn chắp tay, ôn hòa đáp lễ.
Vì phép lịch sự, Tô Thanh Uyển khẽ mỉm với .
cảnh tượng lọt mắt Thẩm Tri Tự thì biến chất.
Ngay mặt mà hai bọn họ liếc mắt đưa tình, xem là c.h.ế.t ?
Lúc , trong đầu chỉ còn một ý nghĩ:
Tô Thanh Uyển thể lòng đổi ?
Trước khi khôi phục ký ức kiếp , chẳng hề cảm tình gì với nàng.
bây giờ thì khác.
Ở kiếp , đến tận lúc c.h.ế.t Tô Thanh Uyển vẫn là thê tử của .
Dù yêu nàng, thì nàng cũng chỉ thể thuộc về .
Bằng , chính là phản bội!
"Tô Thanh Uyển, quả nhiên ngươi sớm câu kết với kẻ khác, nên mới gấp gáp cắt đứt với .
Đừng hòng mơ cưới kẻ khác!
Đời , sống là của , c.h.ế.t là ma của !"
Thẩm Tri Tự sải bước tới, đưa tay định kéo nàng.
Hai nha lập tức chắn mặt nàng.
Cố Hoài Cẩn cũng tiến lên một bước, bảo vệ nàng phía .
Thẩm Tri Tự vì mà thực hiện .
Tô Thanh Uyển tức đến bật .
Hắn thể mặt dày đến mức thể thốt những lời đó?
Thẩm Tri Tự liếc Cố Hoài Cẩn, mặt lộ rõ vẻ khó chịu, dùng giọng lệnh quát Tô Thanh Uyển:
"Lại đây!"
Từ xa, Hứa thị thấy cảnh thì tức giận chịu , lập tức dậy tính sổ với Thẩm Tri Tự.
Tạ Trường Ninh vội giữ nàng :
"Hứa đừng vội, Hoài Cẩn đang ở đó mà."
Nàng hiểu rõ Cố Hoài Cẩn.
Nếu tình ý gì với Thanh Uyển, tuyệt đối sẽ cầm khăn tay của nàng mà đuổi theo đến tận đây.
Phải cho một cơ hội thể hiện, đúng ?
Tô Thanh Uyển chẳng hề sợ Thẩm Tri Tự, bởi lẽ sai từ đầu tới cuối bao giờ là nàng.
Nàng bước khỏi bóng lưng Cố Hoài Cẩn, giơ tay tát mạnh một cái lên mặt :
"Xin Thẩm công tử đừng quên, giữa và ngươi còn chút quan hệ nào.
Ngươi dựa mà vấy bẩn thanh danh của , còn vu khống công tử đây?
Ta yêu cầu ngươi lập tức xin và vị công tử !"
Thẩm Tri Tự loạng choạng lùi một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-133-nguyen-cuoi-to-co-nuong.html.]
Từ khi ngựa giẫm, thể suy yếu hẳn.
"Tô Thanh Uyển, đừng điều!
Chỉ cần ngươi về, thể bỏ qua hết chuyện, cho ngươi tiếp tục thê tử của .
Ngươi phận hiện tại của là gì ?"
Tô Thanh Uyển như thể một trò nhảm nhí.
Nàng bật thành tiếng, mặt đầy khinh thường:
"Tiếp tục thê tử của ngươi?
Quả thật là phúc phận to lớn!
Chỉ tiếc, cần.
Phúc ai thích thì giữ lấy.
Ta chỉ mong từ nay về , ngươi đừng bao giờ xuất hiện mặt nữa.
Vì chỉ cần thấy ngươi, thấy buồn nôn."
Nói xong, nàng đưa tay che miệng, giả vờ nôn khan một tiếng.
Lúc , trong đáy mắt Cố Hoài Cẩn thoáng hiện ý .
Tô cô nương dường như giống với hình ảnh mà từng tưởng tượng.
sự sinh động sắc sảo càng khiến nàng rực rỡ hơn bao giờ hết!
Ánh mắt Thẩm Tri Tự càng thêm u ám:
"Tô Thanh Uyển, ngươi tưởng ngoài còn ai ngươi ?
là mơ giữa ban ngày!"
Vừa , nữa vươn tay định kéo nàng.
"Xin Thẩm công tử tự trọng."
Cố Hoài Cẩn lạnh lùng gạt tay .
Thẩm Tri Tự lúc mới nghiêng đầu thẳng , giọng đầy khinh miệt:
"Cả kinh thành ai chẳng , Tô Thanh Uyển chỉ là đôi giày rách từng mang.
Cố công tử xuất cao quý, thật sự để mắt đến loại như thế ..."
"Bốp!"
Chưa kịp dứt lời, Cố Hoài Cẩn đột nhiên vung nắm đ.ấ.m thẳng mặt , một cú cực mạnh, theo là một cú nữa!
Giọng Cố Hoài Cẩn lạnh như băng:
"Rõ ràng là ngươi phụ nàng , mà còn dám mở miệng sỉ nhục Tô cô nương.
Ngươi cũng là danh phận mà năng bẩn thỉu đến ?
Hôm nay, sẽ dạy ngươi thế nào là giữ miệng."
Đôi mắt Tô Thanh Uyển đỏ hoe, sống mũi cay xè.
Còn Nhất Mặc thì kinh ngạc đến trừng mắt.
Ít ai , công tử nhà tuy là văn nhân nhưng cũng đồng thời là luyện võ.
Đây là đầu tiên thấy công tử động thủ đánh .
Lòng Nhất Mặc gõ trống thổi kèn:
Ô hô... công tử , nhận thôi... tâm loạn …
Chỉ vài chiêu, Cố Hoài Cẩn đánh Thẩm Tri Tự ngã lăn đất.
Chàng cao xuống , khẽ hừ lạnh:
"Ai ngoài ngươi sẽ còn ai Tô cô nương?
Ngươi tưởng ai cũng mù như ngươi, phân biệt trân châu với mắt cá ?"
Nói , phất tay áo, từng bước đến mặt Tô Thanh Uyển.
Cung kính chắp tay, đôi mắt dịu dàng như ngọc tràn đầy chân thành:
"Tại hạ Cố Hoài Cẩn, nguyện cưới Tô cô nương thê, cả đời tuyệt đối phụ nàng!"