Chớp mắt đến ngày Thẩm Tri Tự mời Tần Khai Tễ và những khác đến Thiên Nhiên Cư.
Nghĩ đến việc sắp nhận nhi tử, Ngô thị kích động vô cùng.
Hai ngày nay nàng nghĩ nhiều.
Tĩnh Thư vẫn còn nhỏ, chỉ là hiểu chuyện mà thôi.
Đợi khi bọn họ nhận Tri Nghiễn, để Tri Nghiễn khuyên nhủ vài câu, chắc chắn con bé sẽ đổi suy nghĩ.
Dù đến thời gian hẹn, nàng cùng Tần Khai Tễ đến Thiên Nhiên Cư từ sớm.
Vết thương mặt Ngô thị lành, còn Tần Khai Tễ thì thảm hơn nhiều.
Đầu trọc lóc, vì sợ mất mặt nên đội mũ rèm che.
Trên vẫn còn nhiều vết bỏng lành, đến nỗi thể xuống .
Mấy ngày nay, đúng là khổ sở tả.
Hắn mặt mày u ám, bên cửa sổ, một lời.
Hôm nay, đến đây dĩ nhiên là vì Tri Nghiễn.
Quan trọng nhất là đích hỏi cho rõ chuyện phóng hỏa từ miệng Tri Tự.
Một nữ nhân như Ngô thị thì gì chứ?
Chớp mắt đến giờ hẹn.
Thẩm Tri Nghiễn đến đúng giờ.
Thấy xuất hiện, tảng đá trong lòng Ngô thị cuối cùng cũng buông xuống, hóa Tri Tự lừa nàng.
"Tri Nghiễn, con rắn độc cắn, giải độc ?"
Ngô thị vẻ mặt đầy quan tâm, chăm chú quan sát .
Thẩm Tri Nghiễn lấy một lời.
Nếu vì nể mặt đại ca, căn bản sẽ thèm đến.
Tần Khai Tễ nhịn trừng mắt :
"Đây là thái độ con nên khi chuyện với bậc sinh thành ?"
"Bậc sinh thành gì chứ? Ai là bậc sinh thành của ?"
Thẩm Tri Nghiễn khinh thường đáp .
Lúc , Tạ Trường Ninh đang ở bên đường, tại Tập Nhã Hiên, từ xa sang.
Thấy cảnh phụ tử họ bắt đầu cãi vã, nàng khỏi cong môi nhẹ.
Có những chuyện, nàng nhất định tận mắt chứng kiến.
Có như , mới thật sự hả giận, đúng ?
"Sao Tri Tự còn đến?
Không lẽ đường xảy chuyện gì ?"
Thấy Thẩm Tri Tự mãi xuất hiện, Ngô thị lo lắng hẳn lên.
Tần Khai Tễ cũng liên tục ngoài.
Chẳng qua , Thẩm Tri Tự đang ở ngay đầu ngõ xa, khóe môi nhếch lên nụ lạnh, ánh mắt sâu xa chằm chằm Thiên Nhiên Cư.
Quả nhiên, bọn họ đến.
Hôm nay, chính là ngày c.h.ế.t của họ.
Tần Khai Tễ và Ngô thị c.h.ế.t là điều tất nhiên.
ai bảo nhị cũng chuyện?
Vậy nên, cũng thể sống.
Lại chờ thêm một lúc, Ngô thị sốt ruột yên nổi:
"Lão gia, Tri Tự mãi tới, chẳng hiểu trong lòng cứ bồn chồn lo lắng, là phái ngoài xem thử?"
Thẩm Tri Nghiễn mặt mày khó chịu, rốt cuộc đại ca đang gì ?
Rõ ràng là chính hẹn bọn họ, mà giờ mãi chịu xuất hiện.
"Từ từ ! Có gì mà cuống lên thế?
Có khi nó đang đường đến ."
Tần Khai Tễ cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, đến cả khái niệm thời gian cơ bản cũng , như thế mà còn nên chuyện lớn ?
Không Tạ Trường Ninh dạy dỗ đám trẻ kiểu gì nữa?
Nuôi dạy kiểu gì mà đứa nào cũng chẳng .
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng.
Người bên trong cùng ngẩng đầu , chỉ thấy một gánh xiếc xa Thiên Nhiên Cư đang biểu diễn náo nhiệt.
Bọn họ đánh chiêng gõ trống, phun lửa, biểu diễn lấy đá đập ngực, nhanh thu hút đông đảo vây xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-125-sup-do.html.]
Dân chúng xung quanh vỗ tay reo hò ngớt.
điều bất ngờ nhất vẫn tới, màn đập đá ngực kết thúc, những nghệ nhân xiếc khiêng một cây lắc tiền, rằng chỉ cần lắc là sẽ bạc rơi xuống.
Ban đầu chẳng ai tin.
Cho đến khi hai tin tà tiến lên thử lắc một cái, hơn mười lượng bạc liền rơi xuống lả tả.
"Woa! Không ngờ cây lắc tiền là thật đó!!!"
Một tiếng hò hét vang lên, khiến bầu khí lập tức bùng nổ.
Khách khứa trong quán , tửu lâu gần đó đều ùa xem náo nhiệt.
Thiên Nhiên Cư gần đó, ngay cả ông chủ và tiểu nhị cũng chen cửa, nhón chân, nhướng cổ vươn dài mà về phía gánh xiếc.
Bởi vì cây lắc tiền thật quá mới lạ.
Ai từng thấy thứ bao giờ?
Quan trọng hơn là, ai lắc tiền, thì tiền đó thuộc về đó.
Thật lòng mà , ai nấy đều lao đến lắc thử một cái, khác nào trời rơi bạc xuống đầu chứ?
"Ôi chao, phu nhân, thật ngờ đời chuyện kỳ lạ thế .
Không họ bằng cách nào, đến cả lão nô đây cũng lắc thử một cái!"
Du ma ma cũng thấy tò mò đến mức chịu nổi, sống từng năm , hôm nay đúng là đầu tiên gặp chuyện lạ.
Tạ Trường Ninh chỉ nhàn nhạt liếc mắt .
Quả đúng là kỳ lạ thật.
kỳ lạ hơn nữa là… đống bạc đều là của nàng.
Thật cảm ơn Tạ Lâm, âm thầm rải bạc ngoài từ lâu.
Nhìn thấy đám khách khứa trong Thiên Nhiên Cư ào ào đổ ngoài.
Nàng đột nhiên cảm thấy...
Số bạc bỏ đáng.
Ở đây nhắc một chút, kiếp , khi Thiên Nhiên Cư sập xuống, thương vong hề nhỏ.
Những thoát c.h.ế.t chỉ từ thương nặng đến tàn phế.
Hiện tại tất cả họ đều thoát khỏi kiếp nạn .
Nhà bếp của Thiên Nhiên Cư đặt ở phía .
Giờ đây, trong quán chỉ còn đám Tần Khai Tễ bọn họ.
Ngay cả Thẩm Tri Tự cũng nhịn liếc mắt về phía gánh xiếc, nhưng cũng để tâm lắm.
Ngô thị thì khác, tò mò tới mức vươn cổ mấy , tay cũng bắt đầu ngứa ngáy, chạy lắc thử cây lắc tiền.
nghĩ đến việc Tri Tự sắp tới, nàng lập tức đè nén suy nghĩ .
Tần Khai Tễ chỉ liếc mắt một cái.
Thẩm Tri Nghiễn thì chờ thêm nữa.
Hắn sợ khác thấy đang cùng Tần Khai Tễ và Ngô thị ở đây.
"Ta đến hôm nay vốn là vì đại ca.
nếu mãi đến, thì xin phép cáo từ."
Nói dậy rời .
Ngô thị vội vàng cản :
"Tri Nghiễn, con đừng vội !
Chờ thêm chút nữa, đảm bảo đại ca con sắp đến .
Chẳng lẽ con xem đại ca con định gì ?"
Thẩm Tri Nghiễn để tâm, lách qua Ngô thị bỏ .
Thấy , Tần Khai Tễ liền cất tiếng:
"Nếu , cách giúp con trong thời gian ngắn nhất, thuận lợi kế thừa tước vị Hầu phủ, con ?"
Nghe , bước chân của Thẩm Tri Nghiễn chững .
Hắn theo phản xạ đầu Tần Khai Tễ, hỏi:
"Cách gì?"
Tần Khai Tễ còn kịp mở miệng...
Thẩm Tri Nghiễn đột nhiên cảm thấy như khẽ lắc lư một cái, cứ tưởng là ảo giác nên để tâm, vẫn còn đang đợi tiếp.
Không ngờ, Tần Khai Tễ cũng cảm thấy gì đó bất , đúng lúc , chén bàn khẽ rung lên, sắc mặt lập tức đại biến:
"Không ..."
Khoảnh khắc tiếp theo...
"ẦMMMMM!!!"
Chỉ một tiếng nổ vang trời, cả Thiên Nhiên Cư sụp đổ trong nháy mắt.