TẠ TRƯỜNG NINH TÁI SINH, HẦU PHỦ NÁO LOẠN RỒI!!! - Chương 116: Một đêm xuân phong

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-08-05 05:15:06
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ồ? Có chuyện gì ?"

Nghe Du ma ma , Tạ Trường Ninh lập tức nổi hứng.

 

Du ma ma vẻ mặt thần thần bí bí:

"Là công chúa Đoan Dương đấy ạ, giờ cả kinh thành đều đang bàn tán.

Đêm qua công chúa khi uống rượu thì kiềm chế , cùng một tên mã nô trong phủ lăn lộn cả đêm.

Sáng nay hầu bắt gặp tận mắt, đúng hơn là bắt gian tại trận."

 

"Công chúa Đoan Dương với mã nô trong phủ?"

Tạ Trường Ninh xong mà sững .

 

Một luôn cao ngạo, từng ngoài Phó Chỉ thì ai cũng gả, … cùng một mã nô?

Mấy từ ghép thật khiến thể tưởng tượng nổi!

 

Du ma ma gật đầu chắc nịch:

"Cả kinh thành đều đồn ầm lên , thể là giả?'

 

Tạ Trường Ninh cạn lời.

Không ngờ công chúa Đoan Dương chịu chơi đến mức .

nàng luôn cảm thấy chuyện gì đó là lạ.

Dù là bắt gặp tại trận, nhưng tin tức lan truyền nhanh đến ?

Đến mức còn đè luôn cả chuyện Thẩm Tri Châu mưu hại trưởng?

 

 

---

Lúc bên phủ công chúa, Đoan Dương gần như phát điên.

 

 

"Aaaaa… Là ai?

Ai to gan lớn mật dám truyền chuyện ngoài?

Bản công chúa mà tìm , nhất định sẽ băm vằm trăm mảnh!"

 

Vừa tỉnh dậy, thấy trần truồng cùng giường với một tên mã nô, nàng suýt thì ngất ngay tại chỗ.

 

 

Tối qua vì buồn bực nên nàng uống khá nhiều, đó vườn ngắm trăng.

Trong cơn say, nàng dường như thấy Phó Chỉ, liền nhào đến, kéo tay áo , van xin đừng rời xa nàng.

 

Nàng nhớ rõ là cùng Phó Chỉ trải qua một đêm xuân phong.

Ai ngờ tỉnh dậy là một tên mã nô ti tiện,  nàng thể chấp nhận ?

Tức giận cực độ, nàng lệnh xử tử tên mã nô ngay lập tức.

Tưởng chuyện kết thúc ở đó, ai ngờ lan ngoài.

 

Chuyện nàng say rượu loạn, từng , nhưng đều giấu kỹ, bại lộ?

Nếu Phó Chỉ , chắc chắn sẽ ghét bỏ nàng, thế thì còn mặt mũi nào mà cầu hôn?

Cơn giận khiến nàng đập phá hết đồ trong tẩm điện.

 

Ngay lúc , một thái giám dè dặt bước :

"Khởi bẩm công chúa, bệ hạ truyền lập tức cung."

 

Đoan Dương biến sắc:

"Xong … Phụ hoàng mà , nhất định sẽ chỉ hôn.

Không! Ngoài Phó Chỉ , ai cũng gả!"

 

Dù chuyện lan truyền mạnh, nhưng vì liên quan đến thể diện hoàng tộc, cũng mấy ai dám bàn tán công khai, chỉ lén lút xì xào lưng.

 

 

---

Còn chuyện Thẩm Tri Châu vì tranh ngôi thế tử mà mưu hại Thẩm Tri Nghiễn, dù tin tức công chúa lấn át phần nào, vẫn khiến dân chúng xôn xao.

 

Ngô thị nước mắt lưng tròng:

"Tri Châu nó điên ?

Tri Nghiễn là ca ca ruột của nó đấy!

Vì một cái danh thế tử mà nó nhẫn tâm tay như ?

Với tính cách của Tri Nghiễn, chẳng cần nghĩ cũng hai sẽ đánh sống c.h.ế.t thôi."

Nàng nghiến răng:

"Tạ Trường Ninh đúng là ác độc!

rõ ràng cố tình đẩy hai đứa nhỏ  cảnh tương tàn."

Nàng sang Tần Khai Tể:

Lão gia, tay trái tay đều là thịt, chúng thể cứ thế mà ?"

 

Tần Khai Tể mặt mày u ám, một lời, chỉ dậy bước thẳng khỏi phòng.

 

 

"Chàng chứ!"

Ngô thị gọi với theo, nhưng hề ngoái .

 

 

---

Bên phía Thẩm Tri Châu, lúc vẫn tin.

Phúc Thụy đang hầu hạ thì tay chân luống cuống, đánh rơi cả bát.

 

Thẩm Tri Châu nhíu mày:

"Hôm nay chuyện gì ? Ngươi như hồn vía lên mây thế?"

 

Phúc Thụy lập tức quỳ xuống:

"Công tử, chuyện nhị công tử rắn độc cắn lan truyền khắp nơi.

Giờ ai ai cũng , công tử vì tranh ngôi thế tử mà tay mưu hại chính trưởng ."

 

Thẩm Tri Châu lạnh:

"Ta mà, nhị ca dễ dàng bỏ qua như .

Thì là để bày trận đón bẫy.

Có điều, miệng, cũng miệng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-116-mot-dem-xuan-phong.html.]

 

Dứt lời, ghé tai Phúc Thụy thì thầm mấy câu, hai họ, coi như trở mặt.

 

 

Trong khi đó, Thẩm Tri Nghiễn vẫn gì về những biến động bên ngoài.

 

Còn Thẩm Tĩnh Thư, mấy ngày gần đây bỗng " điều", ngày nào cũng đến thỉnh an Tạ Trường Ninh.

thật chỉ là cho lệ, trong lòng vẫn đầy oán hận.

 

 

---

Hôm nay là ngày Tưởng Hồng Thịnh nhận tổ quy tông, cũng là ngày Thẩm Lan Nguyệt nhập phủ Tuyên Vũ Hầu .

 

Tuyên Vũ Hầu phủ chuẩn đấy, tộc nhân đông đủ tề tựu.

 

Phương thị cùng Tề Chính Nghiệp ở tiền sảnh.

Tề Chính Nghiệp thỉnh thoảng liếc Phương thị, sợ nàng nổi đóa trở mặt.

 

Phương thị như thấu tâm ý, chỉ nhàn nhạt :

"Hầu gia yên tâm. Ta đồng ý cho mẫu tử họ phủ, thì hối hận ."

 

Tề Chính Nghiệp gượng:

"Cả kinh thành , chẳng ai hiền đức bằng phu nhân."

 

Hắn nhận , đáy mắt Phương thị lóe lên tia lạnh lẽo.

Bàn tay đang cầm khăn tay của nàng siết .

Một kẻ trăng hoa như , tưởng nàng còn để tâm chắc?

 

Nàng giữ con bỏ cha từ lâu, chỉ là chờ đúng cơ hội.

Giờ cơ hội ngàn vàng cuối cùng đến, nàng thể bỏ lỡ?

Thẩm Lan Nguyệt thể phủ , nhưng Tưởng Hồng Thịnh…

 

 

Dưới sự dẫn dắt của quản gia, Thẩm Lan Nguyệt uyển chuyển bước tiền sảnh.

Vì vết thương mặt lành, nàng vẫn che khăn voan.

 

"Thiếp tham kiến hầu gia, phu nhân!"

Nàng cúi đầu hành lễ.

 

Tề Chính Nghiệp hiệu cho nàng dậy.

 

Phương thị lạnh nhạt:

"Dù ngươi từng là ai, hôm nay bước cánh cửa thì chính là thất của Tuyên Vũ Hầu phủ.

Mong ngươi giữ đúng lễ nghĩa, đừng tái diễn mấy chuyện nhục nhã như .''

 

Lời chẳng khác gì một cái bạt tai công khai.

Thẩm Lan Nguyệt cảm thấy má nóng rát, sang cầu cứu Tề Chính Nghiệp, nhưng đầu tránh ánh mắt nàng.

Vô dụng!

Nàng thầm chửi mắng, Phương thị giỏi cũng thể ăn tươi nuốt sống ?

 

Nàng nén giận, nhạt:

"Thiếp xin ghi nhớ lời dạy của phu nhân."

 

Đến phần dâng , nàng quỳ xuống Phương thị, đưa chén lên.

 

Phương thị khẽ lạnh:

"Ta từng thấy ai mà dâng còn che mặt.

Ngươi xem chẳng coi là chủ mẫu ?''

 

Thẩm Lan Nguyệt vội giải thích:

"Phu nhân, , chỉ là mặt thương tích..."

 

Chưa kịp hết, Phương thị cắt lời:

"Dù mặt thương, cũng thể phá quy củ trong phủ.''

 

"Hầu gia!" Nàng cầu cứu.

 

Tề Chính Nghiệp lạnh giọng:

"Nghe lời phu nhân .

Trừ khi ngươi cho Hồng Thịnh ghi tên gia phả nữa!"

 

Biết là sẽ khó, nhưng vì nhi tử, nàng đành cắn răng chịu đựng.

Nàng chậm rãi gỡ khăn che mặt, lộ khuôn mặt đầy sẹo.

“Xin phu nhân dùng .”

 

Phương thị liếc Tề Chính Nghiệp một cái:

"Hầu gia nên kỹ, mỹ nhân ngài nghênh đón phủ trông như thế nào đấy."

 

Nàng nhận lấy chén , nhưng uống mà đưa luôn cho mụ quản gia.

Lại thêm một cái tát vô hình.

 

Thẩm Lan Nguyệt suýt nữa cắn gãy răng, nhưng nở nụ nhẹ:

Đợi đến khi Hồng Thịnh gia phả, phủ Tuyên Vũ chính là của mẫu tử nàng!

 

"Hầu gia xảy chuyện ! Công tử Hồng Thịnh mất tích !"

Một thị vệ hốt hoảng chạy , cắt ngang khí căng thẳng.

 

Loading...